8
Tôi đã bắt đầu quen với cảm giác mất trọng lực khi xuyên thời gian, nên lần này tỉnh lại rất nhanh.
Trước mặt là một chiếc bàn dài, hai bên ngồi đối diện là vài cặp nam nữ.
Đây là buổi tiệc giao lưu — chính là lần tôi và bạn gái cũ quen nhau.
Tôi ngẩng lên nhìn người đối diện, quả nhiên, người ngồi đó là Sở Nhiên.
Tôi và cô ấy đã yêu nhau năm năm, trong suốt quãng thời gian đó, dù xảy ra chuyện gì, người xuống nước xin lỗi trước luôn là tôi.
Tôi chiều chuộng cô ấy đến mức hư hỏng, không ngờ lại dạy cô ấy thành một người tùy hứng đến cực điểm.
Ngày cưới hôm ấy, chỉ vì đột nhiên sợ hãi hôn nhân, cô ấy để mặc tôi một mình đứng giữa lễ đường, xung quanh là hai bên họ hàng, khách khứa đông đủ.
Đó là ngày nh/ục nh/ã nhất trong đời tôi.
Giờ nhìn lại khuôn mặt ấy, trong lòng tôi dấy lên chút cảm xúc phức tạp — nhưng bảy năm trôi qua, dù tình cảm từng khắc cốt ghi tâm đến đâu, rồi cũng phai nhạt.
Sau khi bình ổn tâm trạng, tôi bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay.
Tôi nhớ, hôm đó ai cũng rất vui, cuối cùng tôi say khướt, Sở Nhiên chăm sóc tôi cả đêm, và từ đó mối qu/an h/ệ m/ập mờ giữa hai chúng tôi bắt đầu nảy sinh.
Nhưng mà… chuyện này liên quan gì đến Châu Cẩn Ngôn?
Lần trước tôi quay về buổi tụ họp, là vì tôi vô tình nói ra câu trùng với lời ký trong thư của cậu ấy.
Còn lần này — buổi giao lưu này Châu Cẩn Ngôn đâu có tham gia.
Vậy tại sao tôi lại trở về thời điểm này?
Tôi nén sự nghi hoặc trong lòng, quyết định cứ làm theo trình tự ký ức.
Linh cảm mách bảo tôi rằng — Châu Cẩn Ngôn từng xuất hiện trong buổi tiệc này, chỉ là khi đó tôi không nhận ra.
“Thẩm Tây Từ, sao anh không nói gì vậy?”
Sở Nhiên ngẩng đầu, lo lắng nhìn tôi.
“Không sao,” — tôi mỉm cười với cô ấy
“Chắc là uống hơi nhiều thôi.”
Cô ấy dịu dàng đẩy về phía tôi một hộp sữa, tôi nhận lấy, nhưng không uống.
Tôi cần giả vờ say, giống hệt như trong ký ức.
Mọi thứ diễn ra đúng như trước kia.
Mấy người bạn nhìn ra được tia lửa tình giữa tôi và Sở Nhiên, họ cười cợt, trêu chọc, rồi cố ý để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.
Sở Nhiên cố đỡ tôi dậy, nhưng dáng người cô ấy nhỏ bé — dù tôi chỉ giả vờ say và tự chống đỡ phần nào trọng lượng,
cô ấy vẫn không thể nâng nổi một gã cao hơn một mét tám như tôi.
Thế thì… đêm đó, khi tôi thực sự say, cô ấy đã làm cách nào để đưa tôi đến khách sạn bên cạnh?
Trong lòng tôi dấy lên một nỗi nghi hoặc, xen lẫn chút lo lắng.
Nếu bước ra khỏi cánh cửa này, buổi gặp mặt giao lưu sẽ kết thúc, tại sao Châu Cẩn Ngôn còn chưa xuất hiện?
Lẽ nào lần xuyên này không liên quan đến chữ ký trong thư?
Sở Nhiên lại thử thêm lần nữa, mệt đến mức thở hổ/n h/ển, khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi hơi áy náy, nghĩ thầm đợi thêm một phút nữa, nếu không có gì xảy ra thì tự đứng dậy rời đi.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bao bị đẩy ra.
Dáng người cao lớn của Châu Cẩn Ngôn che khuất áng sáng vốn đã mờ trong phòng.
Tôi không nhìn rõ nét mặt cậu, nhưng cảm nhận được tâm trạng cậu ấy không tốt.
Giọng nói Châu Cẩn Ngôn vang lên, lạnh nhạt mà dứt khoát:
“Để tôi.”
Cậu ấy chỉ vào tôi, rồi lại chỉ vào mình:
“Bạn cùng phòng.”
Sở Nhiên thở phào, vội lùi sang một bên.
Châu Cẩn Ngôn nửa quỳ xuống, nắm lấy cánh tay tôi, rồi cõng tôi lên lưng câu.
Từ khi trưởng thành đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cõng tôi, cảm giác thật kỳ lạ.