Lâm Nghênh là út nhà Lâm, ấy không lo lắng về cách thế với các bậc trên, lại còn được các anh chị cưng chiều hết mực. Không hiểu vì sao lần gặp ấm này đều nhất tìm tôi?
Từ hồi nhỏ, khi đồ chơi vỡ, bài tập không biết làm, không muốn mặc váy cho khi đi học nhét thư tình, chặn đường tỏ tình, ăn kem quá cảm... vô tình huống. Tôi cứ quản gia theo chân Nghênh, suốt ngày giải quyết hậu quả cho ấm ngỗ ngược này.
Dù không gh/ét, thậm chí thể nói là rất thích vẻ thuộc vào tôi của ấy. Nhưng... nhìn chiếc quần bởi giấc mơ lần nữa, tôi vẫn quyết giữ cách.
Chuông điện lên, tôi kẹp vào vừa đứng dậy đi về nhà vệ sinh: "Nói đi."
"Tạ Giới Hàn, đồn sát đi."
Gần không chút do dự, tôi lập tức xoay người chộp chùm chìa khóa tủ rồi phóng khỏi phòng. Hiếm khi Nghênh tự đưa mình vào ngộ xử thế này, nhất không chuyện vào đồn sát mất mặt vậy. Hơn nữa với thân ấm nhà Lâm, lẽ ấy đã người đứng giải quyết rồi. Rốt ấy đã làm gì...
Nhớ lại "chiến tích" lừng lẫy của ấy, thái tôi đ/au nhói.