Cỏ dại và gió lốc

Chương 3

15/09/2025 20:16

Rất nhanh, ý nghĩ đó biến mất.

Đôi lúc cậu ấy thật sự rất phiền phức.

Lúc quán mì đóng cửa, tôi phát hiện có một người đứng bên lề đường.

Là chàng trai tóc vàng?

Tôi nghi hoặc.

Chàng trai tóc vàng vẫy tay chào tôi, tôi hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Cậu ấy ôm ch/ặt lấy eo tôi, không cho tôi đi.

"Cậu cho tôi ở nhờ được không?"

Cậu ấy nói mình không có chỗ ở, muốn về nhà cùng tôi.

Phòng trọ của tôi nhỏ xíu, tôi từ chối.

Cậu ấy giở trò ăn vạ, vừa đ/è lên ng/ười tôi vừa la hét om sòm.

Tôi không chịu nổi nữa, đặt ra 3 điều kiện với cậu ấy.

Sau này cậu ấy phải quét nhà, giặt đồ, coi như tiền thuê nhà.

Căn phòng trọ này là ông chủ thuê cho tôi.

Tôi hốt bạc rồi.

Tôi đúng là tiểu nhân đê tiện, không để bản thân chịu thiệt chút nào.

Cũng không biết cậu ấy ngốc thật hay giả vờ, lại đồng ý ngay.

Cậu ấy lớn hơn tôi 4 tháng.

Cả hai đều 18 tuổi, độ tuổi thanh xuân chói lọi.

Cậu ấy ép tôi ở chung phòng.

Đêm nằm ngủ, cậu ấy suýt đẩy tôi rơi khỏi giường.

Tôi đ/á cho cậu ấy tỉnh giấc, mặt tôi đằng đằng sát khí.

Cậu ấy mơ màng tỉnh dậy, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại nằm dưới đất?"

Tôi không nhịn được nữa: "Cậu đần à? Đêm hôm ngủ không yên, chen lấn cái gì chứ!"

Cậu ấy kéo tôi lên giường: "Ngủ đi ngủ đi, Tiểu Ngôn à, ngủ thôi nào."

Tôi bỗng dưng nổi da gà.

Định đ/á cậu ấy lần nữa, nhưng bị cậu ấy khóa ch/ặt.

Tay không nhúc nhích được, chân cũng bất động.

Cậu ấy như con bạch tuộc quấn ch/ặt lấy người tôi.

Một đêm trằn trọc.

Tên Chiêu Dương đáng ch*t này.

Ngày mai nhất định bắt cậu ấy ngủ dưới đất!

Trời sáng, ánh ban mai rọi qua khung cửa sổ, rơi xuống căn phòng trọ chật hẹp còn ngổn ngang đồ đạc.

Tôi bò dậy với quầng thâm dưới mắt.

Tôi bước ra quán mì, nhưng phát hiện quán mì vẫn đóng cửa im lìm.

Ông chủ không báo trước với tôi.

Một lát sau, tôi nhận được điện thoại của ông chủ.

Ông ấy nói: "Tiểu Ngôn à, quán sắp chuyển nhượng rồi, e rằng..."

Tôi hiểu ông ấy muốn nói gì.

Tôi đứng lặng trước cửa cuốn của quán.

Lúc sau, tôi lại ngồi phịch xuống đường, tôi thất nghiệp rồi.

Tôi hỏi ông chủ: "Chú gặp khó khăn gì sao?"

Ông ấy đáp: "Ừ, hết tiền rồi."

Tôi nói: "Cháu còn chút ít, chú cần không?"

Ông chủ đối xử rất tốt với tôi, có thể nói ban đầu chính ông ấy đã giúp đỡ tôi.

Ông ấy cười khẽ, bảo tôi nên dành dụm tiền đi.

Tôi im lặng cúp máy.

Ngồi xổm bên lề đường, tôi lại một lần nữa lạc lối.

Tôi nên đi đâu bây giờ?

18 tuổi, tôi học cách hút th/uốc.

Tôi và Chiêu Dương phải chuyển nhà, nhưng chẳng biết dọn đi nơi nào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Vào Hạ Chương 17
7 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm