Tâm Tư Bạn Cùng Phòng

Chương 4

21/09/2025 14:45

Ngày đầu tiên Tạ Tử D/ao bị thương, từ ăn uống đến vệ sinh đều phải nhờ tôi chăm sóc tận tay.

"Xuân Xuân, tôi muốn ăn nho!"

"Xuân Xuân, tôi muốn uống nước!"

"Xuân Xuân, chơi game cùng tôi đi!"

Trời đất ơi, nghe Tạ Tử D/ao gọi "Xuân Xuân" liên tục mà còn thân thiết hơn cả ba mẹ ruột. Tôi nghiêm túc nghi ngờ, cậu ấy xem tôi là cái gì vậy?

Không thể nhịn được nữa, tôi lập tức trợn mắt:

"Sao thế, Xuân Xuân, cậu không vui à?"

"Không sao đâu, nếu cậu không muốn chăm tôi thì cứ đi làm việc của cậu đi. Một mình tôi cũng ổn mà."

"Chỉ là di chuyển chậm một chút, đ/au một chút thôi, không sao hết. Tôi tự lo được mà."

"Bác sĩ nói nếu tôi tự làm thì chỉ dễ để lại di chứng thôi..."

Tạ Tử D/ao, cậu đang diễn trò gì thế hả?

Lúc này Tạ Tử D/ao đang làm bộ mặt đáng thương, miệng phụng phịu như trẻ con. Quả đúng là đàn ông biết làm nũng thì được chiều!

Tôi mềm lòng bước đến an ủi:

"Không... Không phải đâu Tạ Tử D/ao, đừng nghĩ lung tung. Đương nhiên là tôi tình nguyện chăm sóc cậu rồi. Tôi rất vui."

Câu nói này thật trái với lương tâm. Nhưng tôi vẫn dịu dàng xoa dịu cảm xúc của Tạ Tử D/ao. Nếu thật sự để cậu dính di chứng thì sao? Lỡ đâu phải nuôi cậu ấy cả đời? Cũng... không phải không được.

Thấy vẻ tự trách của tôi, khóe miệng Tạ Tử D/ao lướt qua nụ cười tinh quái:

【Không ngờ Xuân Xuân lại dính chiêu này, ha ha, đúng là người mình thích có khác!】

Chiêu "Lạt mềm buộc ch/ặt" đúng là bị Tạ Tử D/ao sử dụng thành thạo.

"Vậy đỡ tôi vào nhà vệ sinh đi."

Tạ Tử D/ao nói bình thản, còn tim tôi như muốn n/ổ tung.

"Cậu nói gì?" Tôi giả vờ lãng tai hỏi lại.

"Đi toilet chứ sao? Trông tôi thế này tự đi kiểu gì?" Tạ Tử D/ao cười hề hề, dang tay nhún vai tỏ vẻ bất lực. Thôi được, cậu ấy nói có lý, bệ/nh nhân mà. Vả lại vào nhà vệ sinh thì cấu tạo ai chả giống nhau, ngại gì? Hay Tạ Tử D/ao khác người thường?

Sau khi tự thuyết phục bản thân, tôi đỡ cậu ấy vào nhà vệ sinh. Vừa vào cửa, tôi vội quay lưng bịt mắt:

“Cậu cứ tự nhiên! Tôi thề không nhìn!"

Tôi tuyên bố đạo mạo, tỏ rõ khí phách quân tử. Tôi đâu phải loại tiểu nhân thích nhìn tr/ộm! Dù có tò mò cũng phải nén lại. Chờ mãi chẳng nghe động tĩnh gì. Tôi nghi ngờ hạ tay che mắt xuống.

Phát hiện Tạ Tử D/ao đang nhìn tôi cười tủm tỉm.

"Sao? Không đi à? Hay là... không ra được? Cần tôi hát xi tiểu cho không?"

Câu hỏi khiến tôi đỏ mặt, nhưng Tạ Tử D/ao vẫn cười, lắc đầu rồi chỉ vào chân đ/au.

Tôi chợt nhận ra cậu ấy đang đứng một chân như gà trống giữa toilet. Bắt cậu ấy "một chân" giải quyết nỗi buồn quả là khó nhọc thật.

"Vậy cậu muốn thế nào?" Tôi bó tay vì không có kinh nghiệm.

"Đứng cạnh đỡ tôi."

Mấy chữ đơn giản của Tạ Tử D/ao khiến tim tôi dậy sóng. Đùa à? Đi vệ sinh mà còn phải đứng canh?

Ánh mắt nghi ngờ của tôi dán ch/ặt vào hắn: “Cậu không thấy kỳ cục à?"

Tạ Tử D/ao lắc đầu rồi gật gù ra hiệu tôi nhanh lên. Sợ cậu ấy đi ra quần mất, tôi đành đứng cạnh đỡ cậu.

Mười mấy giây ngắn ngủi mà dài như mười chín năm đời người. Tạ Tử D/ao, cậu đúng là đồ không ra gì...

Mười ngày dưỡng thương, Tạ Tử D/ao hành hạ tôi đủ đường! Từ rót nước dâng trà đến tắm rửa thay đồ. Từ phải có mặt tức thì đến không được cằn nhằn. Cuộc sống của Tạ Tử D/ao sướng hơn cả hoàng đế!

Khoan đã, nếu cậu ấy là hoàng đế thì tôi là gì? Thái giám hầu cận? Hay phi tần được sủng ái? Không dám tưởng tượng.

Nửa tháng sống chung mái nhà, chúng tôi gần như dính ch/ặt vào nhau, chỉ thiếu làm "sinh đôi dính liền". May thay, vết thương của Tạ Tử D/ao đã hồi phục tốt dưới bàn tay chăm sóc của tôi.

Mối qu/an h/ệ giữa chúng tôi dường như càng khăng khít. Đúng là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa kiểu mẫu!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm