Bóng tối bao trùm, cúi tôi.
Không còn nụ thoáng qua trên hay trán nữa, sự xen nồng nhiệt đôi môi.
Da Trình Nghiễm th/iêu lòng bàn tay cũng vậy. Đầu óc mơ màng, nhưng giác quan trở nên nhạy bén lạ thường, thể nghe được tiếng m/áu cuồn cuộn chảy.
Cậu nhẹ nhàng trán, khóe mắt, gò tôi, đều để dấu riêng cậu...
Ý thức cuối cùng dần tan biến.
"Phó Văn Thâm."
Trong cơn mê man, nghe giọng Trình Nghiễm hơi khàn, pha chút uất khó ra:
"Tôi mới đi tác ba ngày, ra ngoài tìm chó mới! Cậu coi gì?"
Tôi vô thức vỗ về anh: chồng mà..."
Trình Nghiễm khựng lại, im bặt.
Lâu sau, khàn:
"Chồng hả?" Giọng cố tình kéo dài, "Thích đến thế?"
Tôi ừ hừ đáp lại.
Những tiếng xào xạc vang lên. Trình Nghiễm kéo sát vào người, cánh tay quàng qua eo tôi:
"Chồng đây ngoan nào."