Sáng hôm sau mở điện thoại, thấy 99+ tin nhắn khiến tôi gi/ật cả mình.
Tôi tưởng là dự án có vấn đề, liền tim đ/ập chân run mở ra thì phát hiện là Lương Tân Xuyên - bạn trai cũ đã chia tay đang lên cơn đi/ên.
[?]
[Đừng gọi cho tôi nữa, tôi thoát khỏi mối tình đó lâu rồi.]
[Cười ch*t mất, ai là người đề nghị chia tay trước?]
[Giờ hối h/ận rồi à?]
[Nếu cậu chịu c/ầu x/in tôi, biết đâu tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện quay lại.]
[Rốt cuộc cậu muốn gì? Nhớ tôi rồi, muốn quay lại?]
[Họ Hứa kia, có gan gọi điện thì có gan lên tiếng đi!]
[Đừng tưởng tôi không biết cậu đang cầm điện thoại.]
[Hừ, lại giở trò dụ dỗ rồi giả vờ hờ hững đúng không?]
[Được rồi, tôi thừa nhận mánh khóe này của cậu thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi. Nhưng đừng quá bảo thủ, cứ thẳng thắn thừa nhận muốn quay lại với tôi có gì mà x/ấu hổ.]
[Dù sao tôi cao 189cm vai rộng 52cm, sáu múi cơ bụng cùng đường line cá m/ập, muốn quên thật sự khó lắm.]
[Nói vài câu ngọt ngào đi, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, biết đâu phá lệ cho cậu qua nhà tôi qua đêm.]
[Hứa Trình cậu đâu rồi?]
[Ngại rồi hả?]
[Thôi được rồi, xem như cậu thành tâm hối lỗi, tôi tạm hạ thấp yêu cầu. Gọi một tiếng chồng cũng không quá đáng nhỉ?]
[À mà này, tối nay... cũng phải nghe lời tôi nhé. Chà, cái này cũng ngại à?]
[Được rồi được rồi, vợ yêu, em đang ở đâu? Anh qua đón ngay.]
[Tiểu Trình Tử?]
[Em chuyển nhà đi đâu thế?]
Kèm theo đó là một tràng cuộc gọi nhỡ.
Cái quái gì thế này? Gọi điện gì? Khi nào tôi nói muốn quay lại?
Vụ chia tay năm xưa đã tồi tệ thế rồi, làm sao tôi có thể quay lại với Lương Tân Xuyên?
Mặt tôi đầy dấu hỏi, mở lịch sử cuộc gọi thì thấy một bản ghi kỳ quặc - tôi chủ động gọi cho Lương Tân Xuyên lúc 1 giờ sáng, thời lượng hơn 2 tiếng.
Tôi cúi đầu cố nhớ lại tình huống lúc đó, liếc nhìn ngày tháng thì chợt nhận ra - cuộc gọi này đáng lẽ phải dành cho mẹ tôi.
Tôi vội nhắn lại cho Lương Tân Xuyên: [Xin lỗi, gọi nhầm số, sau này sẽ không làm phiền anh nữa.]
Không ngờ đối phương phản hồi ngay: [Mẹ kiếp! Thế cậu định gọi cho thằng khốn nào?!]