Thanh tên Nặc, tôi tuổi, con gái của trưởng từ bé gái xinh thôn chúng tôi.
Thôn chúng tôi thung lũng, bốn phía xung quanh núi non, đáy vại bị bao lại.
Nghe ngày muốn rời khỏi thôn rất khăn, nếu chậm trễ chút, bọn họ sẽ vỡ giới hạn ba ngày, núi thường xuyên có th* th/ể của những đột tử.
Sau này kiện tốt hơn, thôn đường, quy tắc khắc sâu vào tim mọi người, ai dám thử.
Từ tôi thần đồng vừa đầy tháng biết chuyện, thần kỳ câu tiên tôi lại là: "Rời núi."
Người tấm tắc khen thậm chí có tôi tổ tông chuyển thế, được tới đây c/ứu giúp mọi người, vì đặt cho tôi cái tên Tưởng Tông.
Lớn chút, đi tôi cũng biết được quy tắc của thôn.
Khi đó tôi cho mình giỏi người, những này lừa người, chẳng qua do trưởng thôn mượn danh nghĩa để giữ mọi thôi.
Vì con trưởng thôn Hổ vẫn luôn đối với tôi, chúng tôi vì đó còn lần.
Thế cứ hễ Nặc sẽ ôm ch/ặt anh mình kéo ra cho đ/á/nh, còn Hổ thương cô ấy, cũng tiếp nữa.
Sau đó Nặc âm thầm hỏi tôi, vì sao những thôn dân đi ra núi kịp quay về ch*t sao cô hồi bé cô từng gặp lại thấy đâu nữa?
Tôi đưa ra được câu lời, chỉ có nửa bừa nửa đoán với cô có núi có loại bệ/nh đến 18 tuổi thì sẽ bộc phát.
Phụ nếu bị rút sẽ ch*t, còn đàn ông sẽ ch*t nếu bị rút.
Cô nghiêng hỏi tôi, còn có loại rút lợi sao? Có phân biệt được nam nữ?
Tôi thực sự biết phải cô nào bảo sau anh lên, sẽ chữa khỏi loại rút này, anh sẽ y, sau đó sẽ cùng em rời khỏi núi.
Đôi mắt cô chứa đầy anh Tông, anh phải kỹ anh đó.
May thay, tôi thành sứ của mình, tôi có trí mọi thứ nhanh chóng, thành cũng rất tôi hạt hành hiếm có có lẽ tôi có thi đỗ và thành sinh viên tiên thôn.