Ngay cả cuối tuần tôi cũng hiếm khi được nghỉ ngơi như hôm nay, tôi nằm dài trên giường cả ngày cho đến khi trời sẩm tối.
Tiếng động vang lên từ cửa ra vào.
Vì không muốn bị làm phiền, tôi đã gọi điện báo trước cho Giang Bái, dặn hắn chỉ cần đến vào tối nay là được.
"Giang Bái, sao cậu lại ở đây?!"
"Không liên quan đến cậu."
"Sao lại không liên quan?! Cậu đủ khả năng ở biệt thự này sao? Hay cậu bị lão b/éo ú nào lừa gạt? Bảo sao hôm đó cậu lấy ra nhiều tiền thế, cậu..."
Tiếng tranh cãi vọng đến từ cửa biệt thự. Tôi choáng váng bước xuống giường, định xem chuyện gì xảy ra.
Xuống đến cầu thang, tôi thấy chàng trai thanh tú đang bực dọc, hắn nói gì đó với người kia bằng giọng trầm, đại khái là mấy câu xua đuổi.
Cái cậu đối diện nói với giọng đầy ngoan cố:
"Không được! Đừng có cản tớ, tớ phải xem lão b/éo ú nào dám cả gan lừa người tớ thích!"
Dứt lời, cậu ta lách qua Giang Bái rồi chui vào nhà.
Lúc đó, tôi đứng đó với mái tóc rối bù, mặc áo hoodie rộng thùng thình, tay cầm quả táo mới cắn một miếng, mắt đối mắt với cậu ta.
Tôi cảm nhận rõ ánh mắt đầy th/ù địch, cậu ta nhìn kĩ tôi từ đầu đến chân, nhưng không hiểu sao mà hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Cuối cùng, chàng trai đỏ mặt chỉ thẳng tay m/ắng tôi:
"Đồ già, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Hừ... Câu này khiến tôi nổi m/áu ngang ngược.
Từ nhỏ tôi đã bướng bỉnh, ai chọc tức tôi thì đừng hòng yên ổn cả tuần.
Tôi đặt quả táo xuống, khẽ cười lạnh:
"Giang Bái, lại đây."
Giang Bái ngoan ngoãn bước tới.
Đôi mắt hắn đen như mực, môi mỏng khẽ mím lại, khi đuôi mắt cong lên còn thấy rõ nếp gấp mí. Không chỉ đẹp trai, hắn còn cao ráo lực lưỡng, toát lên vẻ chính trực. Chả trách hấp dẫn thế...để cậu ta theo đến tận nơi này.
Giang Bái nói với chàng trai ngoài cửa bằng giọng bình thản:
"Châu Để, cậu đi đi, tôi không thích bị người khác quấy rầy."
Sự thất vọng thoáng qua trong mắt Châu Để, nhưng cậu ta không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm tôi.
Thấy cậu ta cố tình gây chuyện, tôi liếc Giang Bái với vẻ kh/inh bạc, khóe miệng nhếch lên.
Tôi dùng ngón tay chỉ vào khóe miệng mình, ra hiệu Giang Bái lau vết nước táo còn sót lại.
Có lẽ vết bẩn không rõ lắm, Giang Bái sững lại, nhìn mặt tôi hồi lâu.
Tôi "chép" miệng tỏ vẻ không hài lòng. Giang Bái lập tức cúi người lại gần.
Đúng lúc tôi gật đầu định khen hắn làm tốt, một nụ hôn chạm nhẹ vào khóe môi tôi.
Châu Để không chấp nhận sự thật liền bỏ chạy. Giang Bái dùng tay áo che miệng như đang lau, hắn cúi đầu, chỉ để lộ ra vành tai đỏ như gấc chín.
Lời tôi định nói cũng nghẹn lại, tôi hoảng hốt lùi mấy bước:
"Em làm cái gì thế?!"
Giang Bái sửng sốt trước vẻ gi/ật mình của tôi, nhận ra mình hiểu nhầm ý, hắn vội vã chạy vào bếp nấu ăn, trước khi đi để lại câu nói thiếu tự tin:
"Em... em đi nấu cơm..."
Còn tôi... bị s/ỉ nh/ục, bị làm ô uế, còn mất cả thanh danh giữa chốn đông người.
Lại là bởi một tên đàn ông...!
Mỗi ngày tôi tự nhủ trăm lần: Mình thích phụ nữ.