Nghĩ đến đây, ánh mắt tự chẳng chịu dời đi.
Thậm chí như dính ch/ặt vào bàn ấy.
"Nếu muốn cậu ra, cậu đưa lộc à?"
Quả là tư bản! Đây phải trắng trợn thì là gì?
Dù vậy, cũng nghĩ ra được cách nào tốt thoát thế này.
"Anh muốn lộc gì?"
Bàn Yến Thần nâng nhẹ nhàng đặt lên cằm rồi lấy, ép ngẩng mặt ấy.
Đầu ngón cái vào môi dưới tôi.
Tuy từng yêu đương, nhưng hiểu rõ hành động này chắc chắn bình thường.
Tôi vội nghiêng đầu tránh, nhưng lại ấy ch/ặt.
Yến Thần dường như hài với phản ứng bật ra một tiếng “chậc” nhẹ: "Tránh cái gì?"
Tránh cái gì chẳng ấy biết sao?
Ánh mắt Yến Thần khiến cảm giác đã leo lên con thuyền thể quay biết hình sẽ phát thành như vậy, thì dù có đ/á/nh ch*t cũng chẳng đến lấy chiếc váy đó!
Trong lúc đầu óc đang quay tìm cách giải quyết.
Tôi bỗng ra một điều.
Làm Yến Thần biết đến tài nữ trang tôi?
Cho nên có phải ấy cũng đã qua tài tôi!
Hơn nữa, đến cả ruồi nhỏ trên eo mà ấy còn có thể quan sát được, chắc chắn phải chán vô lướt qua.
"Tổng giám đốc Yến, chẳng ngài đã âm thầm dõi lâu rồi? Ngài cũng muốn người ty biết sở thích đặc này ngài chứ?"
Tay Yến Thần hơi lỏng.
Tôi tưởng đã nắm được điểm ấy, thế là thừa thắng xông lên nói: "Vậy đi, ta đổi cho nhau, ngài giúp cũng giúp ngài kín ngài, thế nào?"
Bàn Yến Thần vẫn đặt trên cằm tôi.
Đôi mắt cụp xuống, khiến chẳng thể đoán được ấy đang nghĩ gì.