Beta: A.K

—————————

“A Cửu, cổ tay em thật là đ/au nha, giống như bị trật rồi…”

Diệp Oản Oản lời nói một bộ oán trách. Mặc dù khoảng thời gian này huấn luyện thân thể, độ linh hoạt so với lúc trước tốt hơn nhiều, vận động dữ dội cũng sẽ không còn cảm giác toàn thân đ/au nhức, nhưng thân thể vẫn có cảm giác đình trệ, không cách nào tùy tâm sở dục, mỗi lần đ/á/nh nhau đều cảm thấy chưa đủ đã. Cô luôn cảm thấy… Thật ra thì cô có thể còn m/ạnh hơn một chút…

Tất cả mọi người núp trong bóng tối thấy một màn như vậy đều không kiềm được run lên. Cái bộ dáng nũng nịu này quả thật là so với bộ dạng hung tàn của cô thoạt nhìn càng kinh sợ. Bọn họ lại còn lo lắng Cửu gia bị bệnh yếu đi sẽ không chịu nổi, quả thực là buồn lo vô cớ. Người ta ở trước mặt Cửu gia giống như mèo con ngoan ngoãn… …

Giờ này là chạng vạng tối, trên một con đường lâu năm, hai bên náo nhiệt rao hàng, người người nhộn nhịp. Mặc dù đường phố rất hẻo lánh, nhưng lại không tí ti ảnh hưởng đến việc làm ăn ở đây, thậm chí không ít du khách nước ngoài qua lại trong đó.

Diệp Oản Oản vừa kéo Tư Dạ Hàn vừa giới thiệu, “Đây là con phố bán đồ ăn vặt ngon giá rẻ, quan trọng nhất là ở đây cơ hồ bao gồm tất cả món ăn vặt cả nước, lúc trước em cùng ba mẹ còn có anh trai cũng thường xuyên đến nơi này! Ai, năm đó mỹ thực trên con đường này đã cống hiến cho em không ít thịt b/éo, ngay cả anh trai bởi vì luôn phải ăn cùng em mà béo lên tới mười cân…”

Bên cạnh, Tư Dạ Hàn nghiêm túc nghe cô nói, nhìn biểu tình kia…

Đại m/a đầu không biết đến giờ vẫn còn tồn tại nơi như thế này… Dù sao người đàn ông này đến kẹo đường cũng không nhận ra…

“Ông chủ! Cho tôi một cây kẹo hồ lô! Tôi muốn cái kia… Đúng, cái đó to hơn!”

“Được rồi, cô bé, cô cầm đi!”

“Cám ơn ông chủ!”

Diệp Oản Oản vui vẻ cầm cây kẹo hồ lô bóng loáng, hỏi Đại M/a Đầu ở bên cạnh,“Cái này anh biết là cái gì không?”

Tư Dạ Hàn dùng vẻ mặt “Em cho là anh bị đần sao” nhìn Diệp Oản Oản một cái.

Diệp Oản Oản lại hỏi một câu: “Vậy anh đã từng ăn chưa?”

Tư Dạ Hàn: “…”

Được rồi, cô biết rồi! Diệp Oản Oản đem kẹo hồ lô đưa tới bên miệng Tư Dạ Hàn, “Nhanh cắn một cái thử xem! Ăn rất ngon đó!”

Tư Dạ Hàn nhìn vật trước mắt màu đỏ đồng bóng loáng thoạt nhìn thật giống nylon, hơi nhíu mày, tránh môi ra, tựa hồ có hơi gh/ét bỏ.

“Không ăn sao? vậy anh thích ăn cái gì chúng ta đi m/ua a!”

Thấy Tư Dạ Hàn không muốn ăn, Diệp Oản Oản cũng không miễn cưỡng, tự mình vui vẻ cắn nửa cái, quai hàm phồng lên, động tác ăn phi thường thuần thục lưu loát, giống như một con sóc nhỏ.

“Bên kia thật giống như có…”

Diệp Oản Oản vừa muốn mở miệng, người bên cạnh đột nhiên nghiêng người về phía cô, vừa cúi đầu, ăn mất nửa viên kẹo hồ lô còn lại.

Diệp Oản Oản chớp chớp mắt, “Không phải là không ăn sao…” Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi, chỉ nhai thật kỹ, mùi vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong cổ họng, hình như cũng không có khó ăn như trong tưởng tượng của anh…

“Hắc hắc, ăn ngon đúng không, hihi! Em dẫn anh đi ăn món ngon hơn!”

Diệp Oản Oản hưng phấn chạy ở phía trước dẫn đường. Bởi vì người quá nhiều, chật chội, trong chốc lát cô liền bị chen lên phía trước. Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, chân dài bước mấy bước, nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt có chút không được tốt: “Đừng có chạy lung tung.”

“Ồ… như thế này chắc không sao!” Diệp Oản Oản nắm bàn tay rộng lớn của anh, chậm rãi đan xen mười ngón tay.

Tư Dạ Hàn nhìn vào hai bàn tay nắm chặt, “Ừm.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
4 Con Gái Trở Về Chương 22
9 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm