Vào ban tối, Du Phương xếp tròn nến trắng cạnh tôi.
Sắc cực kỳ nghiêm túc căn dặn: "Tôi dẫn h/ồn vào trận, đợi thi q/uỷ nhập vào chắc chắn những gì cô qua cuộc đời."
"Anh kỹ điều, nhất định để oán khí của cô dẫn dắt, càng kỹ là cô là cô ta. Nhất định được để bị mê hoặc, được coi thành cô ta, nếu cả thần tiên khó c/ứu."
Tôi nghiêm túc đầu: "Yên tâm đi."
Du Phương khẽ thở dài, thi pháp.
Ngay sau cơn gió thổi qua, toàn mất ý thức.
...
Tôi tên Bạch Thúy Thúy, nhà là gia đình giàu có, tiếng nhà.
Bởi xa xôi hẻo lánh, đồng thời trận hành bát do tài đặc bố trí, nếu dẫn đường thì bình thường cơ hồ vào được.
Thế thời gian lo/ạn lầm than nhưng cuộc của nhà họ Bạch trôi qua vô cùng bình, nam cày cấy dệt vải vô cùng vui vẻ.
Chiến tranh ch*t chóc cách rất xa rất xa.
Tôi thỉnh thoảng lên trấn m/ua dùng hàng kể mới biết được ngoài đang tranh.
Khi họ bảo x/ấu tác quai tác từ đ/ốt phá gi*t cư/ớp bóc, vô cùng sợ hãi co rúm lại tay bố.
Bố bị chọc buồn cười mà ha cười lớn, ôm lấy tôi, chỉ cần ấy thì ai làm tổn hại được sợi của tôi, ôm của bố sự khiến tâm.
Ngày tháng trôi qua vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc này lại bao lâu bị phá vỡ.
Tôi rất rõ, buổi chiều ánh nắng rỡ xuống từ trên trời cao ấy, nhóm khắp toàn là m/áu đang qua lại tôi.
Bởi trận hành bát quái, thế được họ còn họ thì thể.
Trong hiểu biết, dập ba vang về phía tôi.
Lớn tiếng nói gì đại như quốc gia hưng vo/ng, ai trách nhiệm, họ đều là nghĩa sĩ, hiện giờ đang bị quân xâm truy sát, cho họ vào.
Nhóm bố tỏ ra nghiêm trọng, im lặng nói gì.
Qua rất lâu, cuối cùng bố chú bác vẫn mềm họ ra dẫn kia vào thôn.
Bố mẹ mời họ ngon, còn tìm thầy lang tới khám bệ/nh cho đó.
Có nói, đều nhận ân huệ của mỗi nhà chốn này.
Thế nhưng quá thích họ, cảm ánh mắt họ là giống như ánh mắt sói con mồi vậy.