Trong đoạn camera an ninh, x/á/c người hoàn toàn không thấy đâu, từ đầu đến cuối đều bị che khuất bởi chiếc ô đen lớn. Nó đi từ cổng chính, tự bước đến khu chung cư, rồi vào thang máy, lên thẳng tới cửa nhà tôi. Lúc đầu đứng trước cửa nhà tôi, chiếc ô chỉ hướng một mặt về phía chúng tôi nên chẳng ai để ý. Nhưng do camera có nhiều góc quay, rõ ràng thấy được trên chiếc ô đen in mấy chữ lớn "Vạn Thọ Lăng", kiểu chữ lượn bay như mây lành, nhìn là biết ngay từ đâu tới.
Vạn Thọ Lăng chính là nhà tang lễ và nghĩa trang lớn nhất khu vực này, cũng là nơi bố tôi thuê xe chở th* th/ể nhà họ Lương đến. Mấy năm trước có người họ hàng qu/a đ/ời, chúng tôi tới tiễn đưa. Nơi đó làm việc rất cẩn trọng, dù đưa hũ tro cốt lên núi hay đón th* th/ể vào, đều dùng loại ô đen này để che nắng. Lúc ấy còn nói là được cao tăng làm phép, có thể bảo vệ người đã khuất khỏi bị dương khí th/iêu đ/ốt. Em trai tôi từng cà khịa: "Tốt thế này, lấy một cái che nắng chắc tuyệt!".
Ấy vậy mà giờ đây, bố của Lương Thiệu Văn lại chính là người cầm chiếc ô này, tự đi bộ thẳng tới nhà tôi! Em trai tôi xem xong cũng choáng váng, quay sang bảo: "Chị nói xem, cảnh sát nhìn thấy đoạn camera này liệu có tin chuyện trả x/á/c không? Hay đơn giản chỉ là trò hù dọa, chiếc ô to thế, biết đâu phía dưới có người đang cõng th* th/ể. Họ dùng x/á/c ch*t để hù dọa, khó mà truy c/ứu!"
"Trước em nghe mấy thằng bạn bảo, bên Tây Hương có tục cản thi, buộc khớp x/á/c ch*t vào người sống, hai thân thể chồng lên nhau rồi cùng đi về. Chị nghĩ nhà họ Lương có đang giở trò này để dọa chị, bắt chị quay lại không?". Em trai tôi vốn không tin mấy chuyện này, vẫn đang phân tích tỉ mỉ. Còn tôi chỉ cảm thấy toàn thân r/un r/ẩy, sợ đến mức tạm thời không nói nên lời, đành bảo em ấy: "Không phải em bảo có thằng bạn học đạo sao? Giúp chị hỏi thử đi!".
Thấy sắc mặt tôi không ổn, em lập tức gật đầu rồi gọi điện. Sự việc đến giờ này, tôi buộc phải tin vào những thứ này rồi. Nhưng lời của Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn, tôi chẳng dám tin hoàn toàn ai cả. Chẳng mấy chốc em trai tôi gọi xong, báo: "Em bảo nó tới nhà luôn rồi.".
Còn bố mẹ tôi cũng gọi điện, bảo tối nay họ không về, đã kêu họ hàng bạn bè cùng người khu phố sang nhà họ Lương đòi lý lẽ. Chuyện hôm nay không giải quyết xong, họ nhất quyết không đi. Nghe giọng bố tôi là biết ông thực sự tức gi/ận, bắt đầu cứng đầu rồi.
Bữa tối em trai gọi đồ ăn về, nhưng tôi chẳng thiết, chỉ co rúm trên ghế sofa uống từng tách trà đặc, hỏi em khi nào thằng bạn kia tới. Em trai ngồi cạnh an ủi tôi mãi, bảo đừng nóng vội. Tách trà càng uống càng nhạt, em ăn xong thì dọn dẹp rồi vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối sầm, cảm giác âm u kỳ lạ bao trùm, bèn bật hết đèn trong nhà. Khi bật tới đèn ban công, bỗng thấy ngoài cửa kính, mấy chiếc xe hướng thẳng đầu vào tấm kính lao tới. Nhà tôi ở tầng 22, từ độ cao này nhìn xuống xe gần như chỉ thấy mặt phẳng. Thế mà mấy chiếc xe này, đầu đều chĩa thẳng vào cửa kính, như sắp đ/âm sầm vào vậy.
Nhìn khiến tôi chốc lát hoảng hốt, tưởng chừng nhà mình ở tầng trệt. Đang nheo mắt nhìn rõ hơn, bỗng thắt lưng bị siết ch/ặt, một bàn tay ôm lấy tôi, kéo lùi lại thật nhanh.