22.
Thời quay trở về hiện tại, đây năm thứ tộc côn trùng và loài người giao dân chúng than, người người sợ hãi.
Đây cũng trận cùng giữa quân đội và trùng chúa.
Chúng liều cùng được trái trùng chúa.
Ai ngờ trùng để chiêu khiến và Lan, Nguyên và Chu vừa mới vội vã đuổi đến cùng rơi giới tưởng.
Sách ghi lại, giới trùng người thành, các cảnh tượng được chắp vá từ đó.
Trùng người nên, nhưng thương nặng kh/ống ch/ế tôi, nên mới theo giới và những người tượng ra, cùng mới đến lượt bà ta ra tay.
Vậy nên bà ta mới buộc rút ý thức mình ra để giấu tâm tôi, nghiến răng ép buộc hoàn cốt truyện bọn họ, rồi dẫn dắt đến hành tinh khoáng sản giúp bà ta khôi phục trái tim.
Tôi ngẫm nghĩ, bởi giáp nên hầu như đã ra được giáp hoàn chỉnh!
Vậy thì Lan, Nguyên và Chu nữa thì sao…
Do dự mất giây, đương lúc định mở miệng thì người trực tiếp đẩy trợ Kiều An đáng thương ra, đến mặt tôi.
Anh ôm ch/ặt bờ vai tôi, dụi gáy tôi.
Mùi socola đen quen thuộc ngập tràn giác tôi, đắng đậm đà xen với ngọt thoang thoảng.
Tôi lờ nhớ ra, khi hiện nhiệm vụ này, và hình như vẫn vợ chồng chưa cưới liên hôn gia tộc.
Nhưng người này cắn chẳng tôn trọng cả.
Cứ cảm thấy anh ăn sạch ấy.
Có lẽ bây giờ m/áu vẫn sót anh, nên mới cảm được hơi thở anh như thế.
Sầm ôm ch/ặt tôi, cảm giác kích động khi được thứ đã mất khiến anh nói năng lộn xộn.
Còn đành lực mà vỗ vỗ lưng anh.
“Nhẹ thôi, dù em chưa cũng sắp anh bóp rồi đấy.”
Chàng cool ngầu lườm tôi, đáng vành mắt cứ đỏ hoe, chẳng thấy uy cả.
Kiều An đứng sợ mà lên tiếng:
“Lão đại, này chị và đội Sầm, đội Chu và đội nữa, cùng rơi giới trùng thiết kế nên khi ch*t, dọa em được ấy.”
“Em lo lắng cũng thôi.”
Tôi lực Kiều An cái.
Trong giới kỳ nguy hiểm, trùng dường như đã nên giới hoàn chỉnh để mê hoặc chúng tôi, ngay khi thương nặng, năng lực hạn chế, nhưng bà ta vẫn sức để từng bước từng bước dẫn dắt chúng hầm mỏ.
Nếu như lúc đặt viên đã hộp suốt thì chẳng tế tính mạng mình và người trùng chúa, trả trái bà ta nữa.
Đến lúc đột trùng sống lại, đứa nhỏ này chẳng chuẩn lúc loài người mới nghênh đón tai họa thật sự.
Sầm mãn lườm Kiều An.
“Cậu viết báo cáo xây dựng đế thảm họa đi, cứ ch/ôn chân ở đây làm gì hả?”
Kiểu An tủi thân, quay báo cáo với tôi:
“Lão đại, đội đến thăm chị, ạ?”
“À đội Chu gửi video đến, ạ?”
“Đương rồi.”
Ninh Nguyên trực tiếp phòng nghỉ tôi.
Trên vai cậu vẫn băng vải, nhàn nhã ghế sofa ánh mắt gi/ận dữ Lan.
Trên tay cầm điện thoại đang video Chu Lạc.
“Chị ơi ~”
Cậu hình đang nằm khoang cấp c/ứu, sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng đã giới cũng ảnh nhỏ đến thật sự Chu Lạc.
“Nghỉ ngơi tốt.”
Tôi vừa ủi Chu vài câu.
Sầm đã vai anh.
Anh thì tai tôi:
“Biết ngay kẻ kia ý gì mà.”
Tôi dám nói ngoan ngoãn vùi làm rùa.