Xoáy Tình

Chương 13.

23/01/2025 16:27

Nhà họ Mạc tuyên bố với bên ngoài rằng tôi là con nuôi, còn thiếu gia thật sự chính là Tiết Nhượng.

Không, bây giờ nên gọi cậu ấy là Mạc Nhượng.

Kết quả này không hề khiến tôi bất ngờ.

Là người được nhà họ Mạc yêu thương từ nhỏ, chỉ cần không liên quan đến lợi ích lớn, họ sẽ không dễ dàng vứt bỏ tôi.

Từ đó, tôi và Mạc Nhượng sống chung một mái nhà.

Ban đầu, cậu ấy bảo muốn bộ sưu tập mô hình phiên bản giới hạn của tôi, tôi đưa.

Cậu ấy nói muốn phòng tôi, tôi cũng nhường.

Sau đó, cậu ấy nói muốn tôi.

Tôi khựng lại, nhìn cậu ấy.

Khi đó, cả nhà họ Mạc đã đi ngủ.

Mạc Nhượng đứng trong căn phòng vốn dĩ thuộc về tôi, tay nắm ch/ặt cổ tay tôi, dựa vào cửa, nhìn xuống tôi từ trên cao.

Ánh mắt cậu ấy chất chứa cảm xúc mà tôi không hiểu được.

Lông mày cậu ấy nhíu ch/ặt.

Nhìn nhau thật lâu, cậu ấy cúi thấp xuống, đến gần hơn...

Lông mi tôi khẽ rung, hoảng lo/ạn nhắm ch/ặt mắt.

Nhưng mãi không cảm nhận được nụ h ôn ấy.

Tôi b/ực bội mở mắt, đối diện với đôi mắt c/ười c/ợt của cậu ấy.

"Chẳng phải cậu nói không thích tôi nữa sao?"

Tôi quay đầu đi, nhờ có bóng tối che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, tôi mạnh miệng đáp:

"Đúng vậy, tôi không thích cậu nữa! Người tôi thích bây giờ là... Ừm..."

Tên của thằng nhóc tóc vàng kia là gì nhỉ?

"À đúng, Tô Dương! Người tôi thích bây giờ là Tô Dương!"

Nhìn biểu cảm không tin nổi của Mạc Nhượng, tôi cố nói trái lòng mình, b/ắt đầu khen ngợi:

"Tô Dương trông rất ngoan, lại xinh đẹp. Cậu biết mà, tôi thích nhất là kiểu như thế. Ban đầu, cậu cũng giống vậy…"

"Thế bây giờ tôi thay đổi rồi à?"

Giọng Mạc Nhượng lạnh lẽo, trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, như thể chỉ cần tôi nói sai một chữ, cậu ấy sẽ x/é t/oạc tôi ra.

Tôi kh/ổ sở sắp khóc đến nơi:

"Thì cậu nói xem, bây giờ cậu còn ngoan không?"

Mạc Nhượng im lặng một lát, buông cổ tay tôi ra, lùi lại một chút.

Cậu ấy đột nhiên quay lưng đi, t/ứ c t/ối lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không rõ.

Tôi chỉ lờ mờ nghe được vài từ như: hệ thống, lạt mềm b/uộc ch/ặt, b/áo c/áo.

"Hệ thống, mi ra đây! Không phải mi nói rằng đời này Mạc Đồng thích lạt mềm b/uộc ch/ặt, càng hờ hững không quan tâm thì em ấy càng thích sao? Chuyện này là sao? Mi không biết thì đừng nói mò! Nếu vợ ta chạy theo người khác, ta sẽ b/áo c/áo mi đấy!"

Tôi ngây người, khó hiểu.

Sau đó, bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử không cảm xúc:

"Ký chủ, vợ ngài đời này đúng là kiểu người như thế mà! Tôi không sai đâu, chắc chắn là cậu ấy mạnh miệng! Ngài thử lại lần nữa xem!"

"Thử cái gì mà thử! Thử nữa mà vợ ta chạy mất thì mi có đền được cho ta không?"

Lần này, giọng điện tử bỗng trở nên… ngượng ngùng một cách khó hiểu:

"Ui, ký chủ, nếu ngài đã có suy nghĩ đó với tôi thì tôi đã đồng ý từ lâu rồi!"

Mạc Nhượng g/ào lên:

"C/ú t!"

Tôi b/ối r/ối cực độ.

Những thứ này là gì vậy?

Những âm thanh đó không giống như nghe được bằng tai, mà giống như trực tiếp được truyền vào đầu, rõ ràng đến kỳ lạ.

Tôi cảm thấy h/ỗn lo/ạn, tranh thủ lúc Mạc Nhượng không để ý bèn r/ón rén chuồn khỏi phòng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
3 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
7 Đừng bỏ anh Chương 13
12 Bệnh Chương 42

Mới cập nhật

Xem thêm