Ngoại truyện 2: Thừa Thanh
Năm tám tuổi, bí mật xem bói.
Thầy rằng mối qu/an h/ệ trở, thậm mang nhiều đ/au khổ.
Lúc bạn gái cũ tay, cảm giác còn mặt mũi bắt tránh xa các mối qu/an h/ệ.
Lần tiên Ngưng mẹ ép hẹn hò quá/ng.
Vốn giải quyết này, nhưng ngờ lần nhìn thích ấy.
Cô tính cách giản dị, nhưng hơi lạnh lùng, như thuộc cùng thế giới tất cả khác.
Tất cả bước vào thế giới ấy.
Cô vẫn luôn đối xử tốt đến lần gửi hoa ấy, nổi gi/ận.
Cô rằng, trong trái mà quên đến cuộc đời, sao?
Tôi câu ấy, nhiều, càng thương hơn.
Tôi dối “Anh em thích hợp hôn. Em cuộc hôn mẹ yên tâm phải không?”
Cô gi/ật mình, như điều đó.
Cô chủ động tìm vào hôm sau, rằng hôn bất lúc nào.
Nhưng bên cách hấp tấp như vậy.
Cô bị mắc trong vũng bùn kéo ngoài.
Sau đó, cùng khá hơn mối qu/an h/ệ càng ổn định.
Tôi cầu hôn, ý, hôn.
Nhưng trong đàn ch*t từ lâu hiện.
Hắn vừa thu hút sự chú Ngưng.
Tôi gh/en tị hắn.
Thậm lúc đ/ộc á/c suy rằng sao ch*t hẳn đi.
Nhưng chóng nhận ra, hùng, sao ch/ửi như vậy?
Tôi Ngưng hắn.
Thực ra, liệu đây phải điều đúng đắn hay không.
Nhưng vậy.
Sau Ngưng rời đi, dần dần lấy tinh thần.
Nghĩ rằng mất nhiều năm như vậy mà bí mật trong lẽ nhìn gái yêu lần cuối.
Tôi trách hắn, thầy từ trước trước rồi, đây mệnh tôi.
Sau này Ngưng hôn tôi.
Như dự đoán.
Nhưng gắng sức, mối qu/an h/ệ cơ hội.
Sau đó, nghe tin đàn mất, Ngưng đ/au lòng, nào chờ hắn.
Tôi nổi tìm ki/ếm khắp thành thông qua các mối qu/an h/ệ mình.
Cuộc tiên được tốt đẹp lắm.
Hắn nằm trên giường bệ/nh, mặt nhăn nhó đ/au đớn.
Tôi rằng sống được lâu.
Anh rằng xin lỗi, lúc nhìn Ngưng.
Tôi gì, tiêm loại th/uốc giảm đ/au an thần tốt nhất.
Sau hôn mê, được đưa đến viện tốt hơn.
Năm ấy, Ngưng thời gian lời tay.
Tôi trước mặt nữa, gắng ấy.
Không làm.
Sau đó, t/ai n/ạn. Khi đến Ngưng ôm khóc, đầy bất lực.
Niềm hy vọng sáng lên trong mắt nhìn tôi.
Tôi tâm đến bình luận phía sau, lao đến bên lập tức.
C/ứu ấy, c/ứu nữa.
Anh vẫn ch*t.
Kể từ đó, Ngưng bị bệ/nh, sống đối mặt thực.
Các bị trầm cảm rối lo/ạn tưởng, kèm rối lo/ạn th/ần.
Phương pháp điều trị truyền thống tác dụng suốt 5 năm, mẹ nhau tác động khiến hãy quên đàn đi.
Chúng thành công.
Ngưng bình phục, nhắc đến nữa.
Con chào đời vào năm tiếp theo.
Đêm tiên sau con, mơ hồ nghe lầm bầm.
Tôi tiến gần nghe ràng Viễn An.
Tôi h/oảng s/ợ đến tìm đến thôi miên vào lúc đêm.
Bác tâm lý an ủi rằng sau con, yếu đuối chất tinh thần, hét lên trong tiềm thức thì tỉnh sao.
Tôi nhẹ nhõm, nhưng choáng váng.
Cô yêu đến nào, thậm thôi miên thực sự xóa khỏi trái cô.
Ngày hôm sau, điều đó.
Nếu xóa được thì cùng cách khác.
Tôi rằng, chọn tên.
Cô Duyệt An, mỉm rằng cái hay.
Sau này, Pudding phải đi. Nhóc hơn năm quá lại.
Những trước qu/a đ/ời, nhóc luôn đào đồ nhà.
Mèo tâm rằng chủ tiên mình.
Nhóc nằm ch*t trên sàn nhà lạnh lẽo ngưỡng cửa đồ.
Ngưng nhịn được khóc nấc lên, đây lần tiên sau nhiều năm như vậy, đ/au lòng đến thế.
Chúng Pudding.
Từ sau, thân Ngưng bắt suy sụp.
Sau này, tất cả hai đều đi.
Ngưng vẫn phải trước rồi.
Tôi đành lòng đêm nào lén ôm mà khóc.
Cô rời vào đêm.
Nhưng phải trong giấc ngủ, tỉnh trước rời đi.
Cô hãy trả ấy.
Đến lúc nhận rằng, chưa quên ấy.
Cô dối trong nhiều thập kỷ.
Cô ch*t, trong tiếc nuối.
Tôi mở đồ đưa đồ ấy.
Cô vuốt ve thứ đó, mặt bừng sáng ánh nhìn lâu thấy.
Rồi ôm chiếc hộp mắt lại.
Sau đi, gần m/ộ ấy.
Nó đáp được tâm nguyện ủ lâu nay ấy.
Chớp mắt, năm nữa trôi qua, lắm rồi, trí bắt lẫn lộn.
Tôi nhìn Ngưng.
Tôi tiếp tục quá khứ tôi.
Một nọ, tỉnh giấc.
Người trước mặt phải Ngưng mà gái Duyệt An cô.
Tôi dài.
Hãy Duyệt An nơi cách quá xa sau ch*t.
Tôi vẫn phải trông ấy.