Tiệm Cầm Đồ Số 8

Chương 8

06/08/2025 09:39

Mắt Phó Thẩm Ngọc hiện lên đ/au đớn, hắn quát lớn: “Khi giao dịch, bổn vương chưa từng nói dùng chính vương phi để đổi. Vương phi sao có thể dễ dàng đi theo họ…”

Đột nhiên, giọng hắn khựng lại.

Vì hắn nhận ra, nội dung giao dịch bao gồm phần cảm xúc quý giá nhất của ta.

Mà cảm xúc quý giá nhất của ta, từ trước đến nay đều dành cho hắn.

Phó Thẩm Ngọc r/un r/ẩy toàn thân, nỗi đ/au xót không nói thành lời trào lên trong lòng.

Hắn cúi đầu, mắt đầy đ/au buồn xen lẫn chút gi/ận dữ, quát: “Nàng đã mang th/ai, sao trong phủ không ai báo? Bổn vương nuôi các ngươi để làm gì!?”

Vệ binh r/un r/ẩy quỳ xuống, sợ hãi nói: “Là vương phi… vương phi không cho chúng ta nói. Ba ngày trước là sinh thần của vương phi, nàng nói muốn dùng chuyện này làm bất ngờ cho ngài.”

Sắc mặt Phó Thẩm Ngọc đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Đôi mắt đỏ dần như nước sông dâng, lan đến hốc mắt.

Ba ngày trước, hắn làm gì?

Hắn dùng cảm xúc và đứa con của nàng để giao dịch với người khác.

Hắn đi cùng nữ nhân khác mừng sinh thần, nhưng lại quên mất nàng.

Rõ ràng nàng mới là thê tử của hắn!

Giọng an ủi của Khương Nguyệt vang lên, nàng ta nắm lấy tay r/un r/ẩy của Phó Thẩm Ngọc: “Phó ca ca đừng lo. Tỷ tỷ chắc vì sảy th/ai nhất thời không chịu nổi nên mới rời đi. Chắc đi đâu đó giải sầu, vài ngày sẽ ổn thôi. Hôm nay là ngày chọn hoàng thương, Phó ca ca hứa sẽ giúp muội làm chỗ dựa, chúng ta mau đi thôi.”

Nhưng Phó Thẩm Ngọc hất tay nàng ta ra: “A Nguyệt, những gì Diệu Diệu thiếu nàng, bổn vương đã để nàng ấy trả hết. Từ nay về sau, nàng không cần tìm bổn vương nữa. Diệu Diệu thấy nàng sẽ không vui.”

Khương Nguyệt suýt nữa nghi mình nghe nhầm.

Chưa kịp phản ứng, Phó Thẩm Ngọc đã phi ngựa đi.

Hắn nói với vệ binh đang quỳ: “Bổn vương đến Tiệm Cầm Đồ Số 8 tìm vương phi. Những người còn lại, đến phủ tướng quân tìm xem. Hễ có tin tức của vương phi, lập tức báo ngay!”

Phi ngựa, hắn chỉ h/ận mình không thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Nỗi đ/au âm ỉ trong lòng như muốn nhấn chìm hắn.

Hắn thậm chí không biết đứa con của hắn và Diệu Diệu đến từ khi nào, vậy mà đã không còn.

Nhưng không sao, hắn không cần con cái, hắn chỉ muốn từ nay về sau được ở bên Khương Diệu Diệu mãi mãi.

Vừa vào Tiệm Cầm Đồ Số 8, hắn thấy cờ hiệu trước cửa đã bị gỡ xuống, chỉ có vài tiểu tư đang dọn đồ ngoài sân.

Nỗi bất an dâng lên mãnh liệt.

Hắn túm cổ áo một tiểu tư, mắt đỏ ngầu: “Người quản lý của các ngươi đâu?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
398.44 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
4 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
6 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05
9 Ép Duyên Chương 18
12 Xác Đứng Chương 19.

Mới cập nhật

Xem thêm