(Dù ở trong game, nhưng đoạn này nói về hồi ức thưở nhỏ của Vu Niên nên tôi dùng từ Tiểu Niên thay vì Niên Nhỏ nhé.)

Tiểu Niên vừa mới biết đi, vui vẻ dang hai tay, muốn ôm lấy mẹ.

Nhưng người phụ nữ ấy lại tránh né.

Cậu bé có chút thất vọng, chạy về nhà tìm cha, lại bắt gặp ông ta và một người phụ nữ khác đang trong tình trạng quần áo xộc xệch nằm trên giường.

Tiểu Niên đứng ở trước cửa, bật khóc nức nở.

Người đàn ông mất kiên nhẫn, liền khóa ch/ặt cửa.

Tiếng động trong phòng vẫn tiếp tục vang lên không dứt…

Tiểu Niên lại chạy đi tìm mẹ, và hỏi bà:

“Mẹ ơi, có phải ba không cần con nữa không?”

Người phụ nữ lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Lần đầu tiên bà ấy vuốt nhẹ lên má Tiểu Niên:

“Tiểu Niên, mẹ cuối cùng cũng được tự do rồi.”

Lúc đó, Tiểu Niên rất muốn hỏi:

“Mẹ được tự do rồi, còn con thì sao? Mẹ có mang con theo không?…”

Sau vô số cuộc cãi vã, cha mẹ của cậu cuối cùng cũng ly hôn.

Không ai muốn nuôi Tiểu Niên cả.

Đùn đẩy qua lại mãi, cuối cùng có một ông lão đã cao tuổi nhận nuôi cậu.

Ông lão cho cậu sự ấm áp.

Dù không còn được sống trong biệt thự sang trọng, nhưng Tiểu Niên rất hạnh phúc.

Vì cậu không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi nữa.

Cậu cố gắng học hành, thi cử lần nào cũng đứng nhất.

Lúc công ty của người cha gặp khủng hoảng, rất nhiều người rắp tâm muốn chia phần.

Khi ấy, ông ta mới chợt nhớ đến Vu Niên – đứa con trai có thành tích xuất chúng.

Ông ta nói với ông lão:

“Dù gì Vu Niên cũng là con trai tôi. Nó có năng lực như vậy, tôi sẽ bồi dưỡng nó thật tốt.”

Vu Niên không muốn rời xa ông lão.

Nhưng ông lão lại đem cậu trả về cho người cha kia.

Người đàn ông đưa Vu Niên đến công ty, bảo cậu làm quen với công việc.

Khi ấy, cậu chỉ vừa mới trưởng thành.

Nhưng cậu vẫn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc — vì cậu không muốn lại bị vứt bỏ.

Cho đến một ngày, có người trong công ty nói rằng Vu Niên không phải là con ruột của người đàn ông kia.

Ông ta liền đưa cậu đi làm xét nghiệm ADN…

Lúc nhận ra, nước mắt tôi đã lưng tròng.

Tôi nhìn người đang ngủ say bên cạnh, dù đã ngủ rồi, lông mày cậu ấy vẫn nhíu ch/ặt lại.

Tôi nhẹ nhàng ấn lên giữa hai hàng lông mày của cậu, không khỏi thắc mắc:

“Một người tốt như vậy, lẽ ra phải được nhiều người yêu quý và bảo vệ… Tại sao lại không ai cần cậu ấy?”

Cốt truyện đã đi đến hồi kết, trò chơi cũng được gỡ cài đặt thành công.

Khi tôi thử tìm lại trò đó, thì không còn thấy nó đâu nữa.

Tất cả… như thể chưa từng tồn tại.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng ồn từ tầng trên làm thức giấc.

Sớm như vậy, mà đã ầm ĩ rồi…

Tôi dụi mắt chuẩn bị ngồi dậy thì phát hiện Vu Niên đang ngồi nghiêm mặt trên giường, khiến tôi gi/ật cả mình.

“Cậu dậy từ khi nào vậy?”

Vu Niên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dừng lại ở phần thân trên trần trụi của tôi.

Lông mày cậu càng nhíu ch/ặt hơn.

“Tối qua… tôi đã làm gì với cậu rồi sao?”

Thấy vẻ mặt lúng túng ấy của cậu áy, tôi bỗng nổi hứng trêu chọc:

“Không có gì đâu, chỉ là... những gì cần làm thì… đều đã làm cả rồi.”

“Tôi…” (Vu Niên lắp bắp)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sếp Phân Hóa Thành Enigma

Chương 21
Ông chủ lạnh lùng, vốn là Alpha, sau lần phân hóa thứ hai đã trở thành Enigma liền thay đổi làm tôi hỏi chấm: "Trợ lý Thẩm, trên người cậu thơm quá." Tôi thản nhiên đáp: "Chắc là mùi sữa tắm thôi." "Trợ lý Thẩm, tôi có thể đến gần ngửi mùi của cậu không?" Tôi nghiêm túc trả lời: "Không hay lắm, giữa EA chúng ta có sự khác biệt, EA thụ thụ bất thân." "Trợ lý Thẩm, tôi thật sự rất khó chịu, cầu xin cậu giúp tôi đi." ... Sau khi ngủ với anh ta, tôi định coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau đó, sếp đột nhiên phát bực, bẻ ngược tay tôi ra sau, ghì tôi vào tường. Tôi cầu xin: "Tổng giám đốc Thời, tôi sai rồi." Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Sai rồi thì không được chạy nữa."
179.45 K
10 Đinh Máu Trấn Quan Chương 15
11 Tiên Xám Trị Quỷ Chương 59

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[BL] Vợ Lẽ Thổ Phỉ Nhặt Được Một Gã Nô Lệ

Chương 12
Giới thiệu: Ta là nam vợ lẽ của một lão thổ phỉ già. Một hôm lão thổ phỉ đi cướp bắt được một thiếu niên toàn thân đầy máu. Các phu nhân tranh nhau giành châu báu ngọc ngà, còn sót lại tên thiếu niên này chẳng ai nhận, lão thổ phỉ bèn ném hắn tới chỗ ta. Tính tình ta ủ dột trầm lặng, nhan sắc lại ở mức trung bình, không biết nói lời ngon ngọt, đã bị lão thổ phỉ cho ra rìa từ lâu. Tiền bạc của cải lão ban thưởng đều bị các phu nhân vợ lẽ khác chia chác, đến lượt ta chẳng có bao nhiêu. Sống một mình đã khó khăn, còn phải nuôi thêm một của nợ. Bù lại tên của nợ có vẻ ngoài rất ổn. Ta bắt hắn làm nô lệ cho mình, ngày ngày hành hạ hắn, bắt hắn làm đủ mọi việc còn phải ra ngoài kiếm cơm cho ta, lấy việc ức hiếp hắn làm niềm vui. Mấy năm chịu khổ, tên nô lệ ấy chịu không nổi, một đêm trăng thanh gió mát vùng dậy đâm ta mấy chục nhát kiếm rồi bỏ trốn. Chỉ vỏn vẹn mấy tháng sau hắn dựng lên nghiệp lớn, quyền cao chức trọng, đem quân san bằng trại thổ phỉ. Lão thổ phỉ bị treo ngay giữa đống lửa, đám phu nhân ngày thường sống trong nhung lụa cũng bị trói quỳ xuống đất, nhếch nhác không tả nổi. Ta ôm cái bụng lớn trốn trong góc định nhân lúc hỗn loạn chuồn đi, chân còn chưa kịp giẫm lên cửa đã bị túm lại. Tên nô lệ ngày nào còn quỳ xuống liếm chân cho ta bây giờ mặt mày hung ác kéo ta vào lòng: “Đồ xấu xí, mang thai con của ta rồi còn định chạy trốn?” Huhuhuhuhuhuhu. Cái đêm định mệnh đó hắn đâm ta mấy chục nhát, mà đâm bằng thanh kiếm nóng ở thân dưới, đâm thế nào mà ta mang bầu luôn rồi!
Boys Love
Chữa Lành
Cổ trang
7.51 K
Quỷ Ăn Da Chương 9.
Của Em Tất Chương 27
Ma Treo Cổ Chương 11