Trong cuộc đời tôi, chỉ có học tập và những lời phủ nhận không ngừng nghỉ, à, còn một kẻ th/ù không đội trời chung tên Kỷ Cẩn Hòa.
Hắn đúng là kẻ đáng gh/ét theo đúng nghĩa đen.
Hồi nhỏ, hắn giành đồ chơi của tôi, tôi không cho liền bị mẹ đ/á một cước.
Lúc nhìn thấy hắn cầm bảo bối của mình, lòng gh/ét bỏ trong tôi trào dâng nên tôi đã vứt nó đi.
Nhưng tôi chỉ có chút tình thương ít ỏi ấy, khi muốn tìm lại thì đồ chơi đã biến mất. Thực lòng tôi rất buồn, nhưng sẽ chẳng có đồ chơi thứ hai, cũng chẳng còn tình thương nào khác.
Năm 8 tuổi, hắn nhất quyết kéo tôi đi bơi ở cái ao bẩn thỉu. Tôi không muốn nhưng Kỷ Cẩn Hòa bảo chúng tôi là bạn, tôi mềm lòng rồi cùng hắn rơi xuống ao. Hắn c/ứu tôi.
Mẹ tôi tất nhiên nổi gi/ận, m/ắng tôi sao có thể bất cẩn thế, nh/ốt tôi - đứa con ướt sũng - trong phòng. Đó là lần đầu tôi nếm trải mùi vị của cái ch*t.
Chút cảm kích nhỏ nhoi dành cho Kỷ Cẩn Hòa cũng biến thành gh/ét bỏ, dần thành c/ăm h/ận.
Tôi c/ăm h/ận hắn dẫn tôi rơi xuống ao, khiến tôi từ đó mất đi quyền được ngước nhìn ánh sáng; tôi c/ăm h/ận hắn cư/ớp mất hạng nhất của tôi, khiến tôi về nhà bị roj đ/á/nh tím người; tôi c/ăm h/ận hắn dễ dàng đoạt lấy thành tích của tôi rồi để tự vệ, tôi buộc phải mãi mãi ở dưới hắn.
Đồng thời, tôi c/ăm h/ận cha mẹ đã ban cho tôi mạng sống tồi tệ như bùn đất.
Hai năm trước, cuối cùng tôi cũng được hội đồng quản trị công nhận, không còn là công tử bột thừa kế trống rỗng. Nhưng đúng lúc lại nghe được cha mẹ định đem toàn bộ cổ phần đáng lẽ thuộc về tôi tặng hết cho Kỷ Cẩn Hòa, như quà sinh nhật tuổi 25 của hắn.
Tôi tức gi/ận dọn ra ở riêng ngay lập tức.
A... cuộc đời ch*t ti/ệt này. Đôi lúc thực sự muốn hỏi vị Chúa trời kia rằng: Con người vốn dữ, tất phải tội lỗi, sinh ra để chuộc tội, mang theo đ/au khổ, có phải là hành trình mỗi người đều phải trải qua?
Nhưng sao nhìn khắp bốn phương, trong bể khổ vật vã chìm đắm, chỉ lác đ/á/c vài người?
Thôi đổi chủ đề vậy, Yên Yên mà nghe lén được chuyện này sẽ buồn mất.
Yên Yên là cô bé tôi tình cờ gặp khi đi khám tâm lý nhầm tầng. Lần đầu thấy em, em đang nằm trên hành lang bệ/nh viện, trong mắt có thứ giống tôi.
Về sau ở cùng lâu, tôi mới nhận ra đó là sự thờ ơ với cuộc đời.
Có lẽ trong vô hình đã có ý trời vậy.
Đời tôi đã sang trang, mọi vị trong hộp kẹo đều đắng chát, điều tôi có thể làm là giúp em bóc ra một thanh sô cô la ngọt ngào.
Chúng tôi có cùng nỗi đ/au, tôi muốn giúp em.
Tôi trả viện phí và học phí cho em, thuê người chuyên nghiệp giúp em phục hồi. Người ta bảo con gái thích đẹp nhất, sau này nếu dáng đi không đẹp thì sao?
Từ đó, tôi dạy em khởi nghiệp, dạy kinh doanh, dạy cách kết nối qu/an h/ệ ở đại học. Cũng lén chuyển cho vài cửa hàng, với tôi không đáng gì nhưng với em là thứ giúp em an thân trong thế giới bất bình đẳng giới này.
Coi như món quà nhỏ của người thầy dành cho học trò duy nhất. Dù tôi chỉ lớn hơn em hai tuổi.
Năm năm sau, tôi vẫn rất lo lắng, không biết giờ em thế nào? Còn nhịn đói tiết kiệm tiền không?
Yên Yên là cô gái mạnh mẽ, tôi khâm phục nghị lực kiên cường của em.
Nếu em không sống tốt, hãy dạy em theo cách khác, đừng để em phụ thuộc vào anh, em phải tự đi hết hành trình này.
Nhưng đừng dùng cách quá đ/au đớn, như anh và em đã bị dạy cho bài học đ/ộc lập và che giấu.
Còn tôi, hiện đã x/á/c định phương án phẫu thuật, lần này sẽ c/ắt bỏ một phần ba gan. U/ng t/hư gan. Bác sĩ chủ trị nói, thứ này dễ tái phát lắm, không biết năm năm sau sẽ ra sao.
Em vẫn ổn chứ? Dù thế nào đi nữa, hãy cố gắng sống thật tốt.
Nhưng nếu thể x/á/c và tinh thần em đã mục ruỗng, chút phẩm giá, tự do và trinh bạch còn sót lại cũng tan biến, thì tôi tôn trọng mọi quyết định của em.