Bố mẹ biến mất

Chương 2

04/11/2023 12:35

“Mạt Mạt, sao thế? Có phải con thấy không khỏe ở đâu không?” Người phụ nữ lo lắng lại gần tôi thêm bước nữa.

“Mẹ, mẹ cứ để tổ yến ở đây là được rồi, lát nữa con sẽ ăn.” Tôi lần mò ngồi lên trên giường rồi chậm rãi nói.

“Mạt Mạt, tổ yến giờ vẫn còn nóng, hay là mẹ đút cho con nhé.” Người phụ nữ nói.

Tôi lập tức từ chối bà ta: “Mẹ, con hơi buồn ngủ rồi, con muốn ngủ một lát, lát nữa tổ yến ng/uội con sẽ ăn.”

Người phụ nữ gật đầu, không nói gì, và đi ra ngoài.

Khi bà ta bước ra và đóng cửa lại, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lưng tôi chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm rồi.

Người mẹ thật sự của tôi rốt cuộc đã đi đâu rồi? Người phụ nữ này là ai?

Tôi thật sự rất lo lắng cho mẹ, liền mở cửa rồi đi ra ngoài.

Tôi bước ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi mình sống.

Một biệt thự rộng lớn có hai tầng lầu.

Tôi đứng trên tầng hai, phóng mắt ra liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách quay lưng lại với tôi đọc báo.

Người này chắc chắn là bố của tôi rồi.

Tôi nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn người phụ nữ đó không ở phòng khách thì mới thấp giọng hét lên: “ Bố!”

Người đàn ông quay mặt lại, tôi nhìn thấy gương mặt của ông ta.

Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cả người tôi.

Bởi vì thứ tôi nhìn thấy không phải là khuôn mặt quen thuộc của bố tôi, mà là một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.

“Mạt Mạt, sao thế?”

Nhưng giọng nói của bố tôi lại phát ra từ miệng của ông ta.

Tôi để lộ một nụ cười vô cùng khó coi: “Không có gì đâu bố.”

Đầu của người phụ nữ ló ra từ căn phòng bên cạnh tôi, đôi môi đỏ tươi của bà ta cười lên trông vô cùng phô trương.

“Mạt Mạt, chẳng phải con nói là định đi ngủ sao?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm