Đồ Tể

Chương 10

15/08/2025 11:37

Ông nội tôi nói:

"Không thể để Xuân Long và Trần Vĩnh hại người nữa. Tối nay mọi người đừng ngủ, dụ chúng đến nhà tôi rồi phóng hỏa th/iêu."

Mọi người trong làng nhìn nhau ngơ ngác.

Một người lên tiếng:

"Trưởng thôn, Xuân Long là cháu ông, còn Trần Vĩnh thì có hiềm khích với ông. Chuyện này đâu liên quan đến chúng tôi."

"Đúng vậy."

"Chúng tôi toàn dân thường, sao dám bắt x/á/c ch*t."

"Phải, chúng tôi không dám đâu."

Ông nội tôi ho khan hai tiếng, ông nói:

"Các người thử sờ lương tâm xem, bình thường có b/ắt n/ạt Xuân Long không? Trần Vĩnh là kẻ x/ấu xa, hắn sẽ không buông tha bất cứ ai đâu."

Vừa dứt lời ông nội, bỗng nghe "ầm" một tiếng, vại dưa muối nhà Trần Đồ Phu đổ sầm xuống đất.

Trần Vĩnh từ trong vại dưa bò ra, mọi người hét thất thanh, chạy toán lo/ạn.

Thân thể Trần Vĩnh đã th/ối r/ữa, đi lại như thây m/a, toàn thân bốc mùi hôi thối.

Ông nội tôi quát lớn:

"Đừng chạy nữa, đoàn kết lại!"

Ông nội rút một thanh củi đang ch/áy từ đống lửa, vung cao về phía Trần Vĩnh.

Những người khác né sang một bên, bà nội tôi ôm tôi cũng lẩn trốn.

Trong miệng Trần Vĩnh phát ra tiếng rít, âm thanh chói tai nhưng nghe không rõ hắn nói gì.

Lưỡi hắn đã mất.

Trần Vĩnh lao về phía ông nội, ông né lại phía sau nhưng đụng phải cột nhà, ngọn đuốc trong tay rơi xuống đất.

Tôi hét lên:

"Ông ơi!"

Bà nội ôm ch/ặt tôi, nước mắt bà lưng tròng.

Ông nội nhặt chiếc rìu dưới đất, bổ mạnh vào Trần Vĩnh.

Nhát rìu trúng vai hắn, nơi đó tuôn ra thứ nước mủ đặc quánh, kinh t/ởm vô cùng.

Hắn há rộng mồm định cắn ông nội.

Tôi muốn chạy tới giúp ông nhưng còn quá nhỏ, chẳng giúp được gì.

Đột nhiên, chú họ tôi từ phía sau ôm ch/ặt lấy Trần Vĩnh, lôi hắn về phía đống lửa rồi dùng hết sức đẩy mạnh.

Cả hai cùng rơi vào đống lửa.

Từ đống lửa vang lên tiếng lách tách.

Tôi thấy trên khuôn mặt đầy vết tử thi của chú họ thoáng nở nụ cười.

Ông nội tôi đứng ngây tại chỗ, rất lâu không phản ứng.

Đến khi tôi và bà nội đi đến bên cạnh ông, tôi mới thấy ông đã khóc.

Dân làng, thấy chú tôi và Trần Vĩnh ch/ôn thân trong biển lửa, trên mặt đều lộ ra nụ cười.

"Lần này có thể yên tâm rồi."

"Đúng vậy."

"Mấy kẻ rác rưởi trong làng đã ch*t sạch."

Ông nội tôi trừng mắt nhìn người đó một cách dữ dằn, gầm lên:

"Mày ch/ửi ai là rác rưởi?"

Đây là lần đầu tôi thấy ông nội nổi gi/ận dữ dội như vậy.

Ông đ/á/nh nhau với kẻ vừa nói.

Mọi người trong làng xúm vào can ngăn.

Ngày tháng trôi qua, chuyện này rồi cũng qua đi.

Ông nội tôi đ/ốt vài bộ quần áo mà chú tôi để lại, ch/ôn xuống đất cho chú.

Năm tôi 13 tuổi, bố mẹ tôi về đón chúng tôi lên thành phố.

Ông nội nhất định không đi, ông cứ khăng khăng ở lại sân nhà chú họ.

Ông nói:

"Tôi hối h/ận."

Tôi đoán ông hối h/ận vì hôm đó đã m/ắng chú họ, những lời m/ắng quá cay nghiệt.

Bà nội thấy ông không chịu lên phố, bà cũng không đi.

Hai ông bà ở lại quê, còn tôi theo bố mẹ lên thành phố.

Sống ở thành phố, tôi thường xuyên gặp á/c mộng, mơ về những chuyện thời nhỏ.

Mười lăm năm sau, tôi về quê cúng tổ tiên.

Ông nội, bà nội vẫn ở trong ngôi nhà của chú họ.

Bà nội trông thấy đã già yếu đi nhiều.

Bố mẹ tôi kiên quyết muốn đưa họ lên thành phố, ông nội nói:

"Lên thành phố cũng được, nhưng phải đưa cả Xuân Long đi cùng."

Bố tôi nghĩ ông nội mắc bệ/nh tuổi già, bắt đầu lẩm cẩm.

Miệng ông đáp:

"Được, dẫn Xuân Long đi cùng."

Nhà tôi ở thành phố có căn hộ 3 phòng ngủ.

Ông bà nội lên, chúng tôi thuê một căn hộ ở tầng dưới.

Tối hôm đó, tôi đến nhà ông bà ăn cơm.

Tôi thấy bàn ăn bày 4 bộ bát đũa.

Tôi biết bộ bát đũa thừa là dành cho chú họ.

Tôi đã quen rồi.

Vừa định gắp thức ăn, ông nội tôi nói:

"Chờ chú họ lên bàn rồi ăn cùng."

Tôi cười:

"Vâng, chờ chú họ."

Tôi ngồi trong bóng tối, trên bàn có 3 người chúng tôi.

Vừa dứt lời, tôi chợt thấy một bóng người hiện ra.

Đường nét bóng người đó đúng là chú họ...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
12 Diễn Chương 24

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hợp hoan mật

Chương 6
Năm đến tuổi cập kê bàn chuyện thông gia, mẹ cho tôi uống hợp hoan mật - một phương thuốc bí truyền. Bà nói sau này phu quân nhất định sẽ yêu tôi điên đảo. Nhưng đến năm mười tám tuổi, phụ thân phạm tội bị giáng chức, họ Bùi liền muốn hủy hôn. Tôi quay lưng cưới Tiêu Hàn Sinh - võ tướng thô lỗ từng chịu ơn cha tôi. Đêm động phòng, nam nhân lạnh lùng tuyên bố: "Ta biết tiểu thư kết hôn với ta chỉ vì bất đắc dĩ. Ta... sẽ không đụng chạm đến nàng!" Tim tôi giá lạnh, đang lúc bối rối thì những dòng bình luận lấp lánh hiện ra: [Chà! Nam chính đúng là ngốc, khát khao bao năm cuối cùng thành sự thật lại không dám động tay] [Nữ phụ thân mềm da thịt, mỹ nhân hiếm có, chỉ có nam chính thô lỗ này mới 'tiêu hóa' nổi] [Nữ phụ không biết của quý, dù sau này thanh mai trúc mã cưới nàng về, vì không tương xứng chuyện phòng the cuối cùng cũng xa cách, đổi lòng] [Thế càng hay, để nam chính giữ trinh tiết gặp được nữ chính yêu thương, cho nữ phụ hối hận!] Nghe theo bình luận, tôi run rẩy cởi giải y đai: "Phu quân... xin người thương thiếp!" Nến hồng cháy suốt đêm, sáng dậy tôi mềm nhũn không sao ngồi dậy nổi. Rốt cuộc là ai không chịu nổi ai đây?
Cổ trang
Ngôn Tình
Tình cảm
1.38 K