Anh cảnh sát trẻ đột nhiên thu lại vẻ lơ đãng, nhìn chằm chằm vào tôi: "Tất nhiên là cần rồi, cô Trịnh, đây là sự chuẩn bị cho những câu hỏi tiếp theo của tôi."
"Cô và hai bố con Lý Vĩ là đồng hương."
"Thậm chí trước đây hai người còn là hàng xóm. Vậy nhiều năm nay, có phải cô đã sớm biết được những việc làm của hai bố con họ, biết họ dễ nổi gi/ận, gi*t người như c/ắt rau?"
"Lý Vĩ nói hôm qua là lần đầu tiên anh ta gặp cô, trước đây chưa từng gặp lần nào. Rõ ràng hai người sống cùng một tòa nhà, tòa nhà này lại nhỏ như vậy, nhưng cô lại chưa từng gặp mặt Lý Vĩ. Cô cố ý tránh mặt anh ta sao?"
"Chúng tôi đã xem xét nhật ký trò chuyện giữa cô và hàng xóm. Việc để đồ ăn ở trước cửa kia, có vẻ là cô đã dẫn dụ anh ta đề xuất."
"Cuối cùng, chúng tôi còn phát hiện trong số những người phụ nữ bị hàng xóm cô chuốc th/uốc mê rồi hãm hiếp, có một người cũng họ Trịnh. Cô có quen không? Cô cũng chuyển đến đây chỉ vài ngày sau khi cô ấy gặp nạn."
"Cô không trả lời cũng không sao, chúng tôi đã điều tra rồi, cô ấy là em gái cô."
Tôi nhắm mắt lại, day day thái dương.
"Tất cả các manh mối được xâu chuỗi lại với nhau, dường như có thể ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh."
"Cô vì cô em gái họ Trịnh này mà đã lên kế hoạch tất cả. Cô sớm đã biết những việc làm của hai bố con Lý Vĩ, hiểu rõ bản tính của họ, nên cố ý đ/á/nh giá tiêu cực, để anh ta hiểu lầm người đ/á/nh giá là hàng xóm của cô."
"Cô cũng biết hai bố con Lý Vĩ t/àn b/ạo mất hết nhân tính, lấy việc gi*t người làm niềm vui, nên dù cuối cùng họ có phát hiện ra người đ/á/nh giá tiêu cực không phải là anh ta, họ cũng sẽ gi*t hàng xóm của cô."
"Vậy còn Trương Tuyết, tại sao cô ta lại phải ch*t? Cô ta đã làm sai điều gì? Tôi đã nghĩ rất lâu mới thông suốt, bởi vì cô ta đã từng thấy ch*t mà không c/ứu, bỏ rơi em gái cô."
"Cô đã lợi dụng Lý Vĩ để hoàn thành kế hoạch trả th/ù của mình."
"Bây giờ cảnh sát phá án không dựa vào chứng cứ mà dựa vào viết truyện sao?" Tôi ngáp một cái.
"Nếu anh có bất kỳ bằng chứng x/á/c thực nào, hoan nghênh anh kiện tôi."
Tôi chỉ vào cái đầu đang quấn băng gạc của mình: "Thưa anh cảnh sát, những câu hỏi vừa rồi của anh, tôi cũng rất muốn hợp tác để trả lời. Nhưng đầu tôi bị thương, bác sĩ nói có thể ảnh hưởng đến trí nhớ."
"Rất nhiều chi tiết tôi không nhớ rõ nữa."
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với anh cảnh sát trẻ.
(Toàn văn hoàn)