Việc Hành phát đi/ên cổ đã tai cha của anh.
Ông cho lựa chọn:
Rời đi, hay ở lại.
Từ cuối, Hành như bức tượng h/ồn.
Đẹp đẽ tinh xảo, nhưng thiếu sinh khí.
Chỉ khi lên: tiếp tục ở bên cậu mi của mới khẽ rung rinh.
Trong phòng ngủ, giường tỏa mờ ảo.
Tôi chủ động nhận lỗi: "Xin nhé cậu chủ, không nên lừa cậu, tôi..."
"Tôi cậu."
Giọng Hành đục nghẹn, dứt khoát chặn lời xin của tôi.
Anh mạnh nữa: Tuyền, rất cậu."
"Người còn nhiều lắm." chăn cho anh, quen miệng cợt: "Cậu chủ còn đứng thứ nhất đâu."
Vừa dứt lời đã tự cái miệng dây dưa của mình.
Cổ bị chộp đột ngột.
Tống Hành giọng khàn đặc:
"Chung Trung Khuyển chó trung tính cách cậu chẳng giống chút nào."
Hơi ấm da thịt tiếp xúc truyền sang.
Như giọt lệ của từng mặt tôi, se lạnh.
"Làm việc cẩu ăn nói ba hoa, mắc lại giả ngây."
Giọng châm biếm hạ kết luận: "Chẳng phải chó ngoan gì."
Một tràng đ/á/nh giá tiêu cực mang tính s/ỉ nh/ục trút xuống.
Tôi bơ đi.
Chống khuỷu bên thầm:
"Nhưng không làm chó ngoan của cậu chủ..."
"Tôi làm bạn tốt của cậu chủ."
Vòng kim cô cổ đột nhiên buông lỏng.
Tống Hành rút về, hơi thở gáp hơn.
Dưới mờ, lẽ đếm mi cong vút của anh.
Đếm sợi thứ mười bảy, chợt lên tiếng:
Như bị vật gì bỏng rát, che mặt: "Ngủ đi."
Tắt ngủ, lăn về cái nệm sàn, khoanh sau gáy.
Suy nghĩ một lát lại đề nghị: "Cậu chủ nghe chuyện đêm không?"
"Ừm."
Tôi bụm miệng than: "Nhưng điện thoại bị cậu đ/ập nát rồi."
"...Mai đền."
"Tôi thích mẫu máy của cậu á, đổi kiểu không?" lấn tới.
Tống Hành gật: "Được."
"Cậu chủ tốt quá đi."
Tôi mãn nguyện nhắm mắt.
Trước khi chìm vào giấc, nghiêm nói:
"Ngủ ngon nhé, cậu chủ."
Vị thiếu gia giường im bặt.