Trong lúc tôi đang livestream gọi h/ồn, lại nối máy với một đồng nghiệp trong giới, vừa lên sóng ông ta đã nói muốn đấu pháp với tôi.

Dân mạng thì hùa theo, nhắc đến Tần ảnh đế Bắc Cố – một năm trước vì t/ai n/ạn xe mà thành người thực vật, họ bảo nếu có bản lĩnh thì hãy làm cho anh ta tỉnh lại.

“Tỉnh lại à, chỉ cần ngưng th/uốc của anh ta, rồi báo cảnh sát bắt gã quản lý là được.”

Tôi vừa nói xong, đối phương liền cười nhạo, nói tôi học nghệ chưa tinh, không tính ra được Tần Bắc Cố là h/ồn lìa khỏi x/á/c.

Nói rồi ông ta định làm pháp gọi h/ồn, ai ngờ lại triệu ra một con lệ q/uỷ lang thang.

Tôi gi/ật mình, vội vàng ngăn cản:

“Dừng lại mau! Một thân hai h/ồn sẽ lấy mạng người, mời q/uỷ thì dễ, tiễn q/uỷ mới khó!”

1

Tôi tên là Trương Thanh Song, truyền nhân đời thứ 48 của phái Mao Sơn. Tôi học đại học ngành tài chính, chỉ vì muốn thay đổi số mệnh nghèo khổ của mình, do học đạo nhìn tr/ộm thiên cơ quá nhiều nên mệnh thiếu tiền.

Đúng vậy, so với việc truy cầu đắc đạo thành tiên, tôi càng thích tiền bạc trần tục.

Nhưng theo truyền nhân đời thứ 47 – cũng chính là cha tôi, đồng chí Trương Thiên Nhất nói thì, đó gọi là không lo việc chính.

Vậy nên, để khỏi bị ép buộc thôi học về kế thừa gia nghiệp, tôi bị đồng chí Trương Thiên Nhất dí trước tượng Tổ sư, bắt phải thề rằng: tài chính thì có thể học, nhưng trừ m/a diệt q/uỷ cũng không được gián đoạn.

Bởi thế mà mỗi ngày tôi đều có một nhiệm vụ cố định, đó là truyền đạo c/ứu thế.

C/ứu thế có thể là giúp đỡ người khác, tạo phúc cho xã hội.

Cũng có thể là trấn tà diệt yêu.

Hoặc chữa bệ/nh c/ứu người.

Thậm chí giúp kẻ khốn cùng.

Giữa việc nửa đêm chạy khắp nơi đuổi q/uỷ trừ yêu và việc tự bỏ tiền túi ra xem thiên cơ giúp người hóa giải tai ương… tôi dứt khoát chọn công việc ít dính nhân quả nhất – đó là gọi h/ồn, dựng nên chiếc cầu nối thông giữa người và q/uỷ.

Ý tưởng thì đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Tôi tính được cho người khác, nhưng lại tính không ra cho chính mình.

Không sao đoán nổi, tại sao một cái phòng livestream gọi h/ồn bình thường như tôi, mà mỗi lần gọi h/ồn lại toàn vướng vào mấy vụ án lớn.

Tôi nghi ngờ bản thân có thể chất hút án mạng.

Vừa mới mấy ngày trước, tôi còn phối hợp với cảnh sát, phá một vụ dùng q/uỷ để buôn b/án nam nữ, bắt ép kết âm hôn.

Vì thế mà phòng livestream gọi h/ồn của tôi phải dừng mấy hôm.

Khó khăn lắm mới xong xuôi, tôi còn đang tính lén lút nghỉ ngơi vài ngày.

Đồng chí Trương Thiên Nhất thì hiểu quá rõ tính tôi, lập tức gửi cho tôi một tấm ảnh tượng Tổ sư gia, nhắc tôi đừng quên lời thề trước Tổ sư.

Ông ấy thật đ/ộc á/c…

Trong lòng tôi khóc ròng, đành gập lại cuốn giáo trình tài chính vừa mới mở ra chưa kịp xem.

Trong thâm tâm tôi cầu khẩn: hôm nay mở sóng, xin đừng gặp cái đơn gọi h/ồn nào dính dáng đến án hình sự hay phạm pháp.

Tổ sư phù hộ, chỉ cần một cái đơn bình thường thôi, ví như có người nhớ nhung thân nhân đã mất muốn gặp lại lần cuối.

Tôi cầu hết sức thành khẩn xong, mới cắn răng mở máy livestream.

Ai ngờ trời chẳng chiều lòng người…

Tôi vừa bật sóng, lập tức có người quăng ngay cho tôi một[;[;[ ;; ; quà tặng “lễ hội”.

Chưa kịp hết hiệu ứng quà tặng, yêu cầu nối máy đã bật lên.

Rõ ràng đối phương đã chờ tôi từ lâu, lại còn hiểu rõ quy tắc phòng livestream của tôi.

Tên đối phương là Thần Cơ Diệu Toán.

Mí mắt tôi gi/ật giật, không hay rồi, có điềm x/ấu.

2

Quả nhiên, dự cảm của tôi luôn luôn đúng.

Vừa nối sóng, màn hình hiện lên hình ảnh một lão già mặc đạo bào, để râu, giả bộ phong thần đạo cốt.

Đúng là đồng nghiệp rồi!

Nhưng người bình thường thì chỉ xem náo nhiệt, còn dân trong nghề mới nhìn ra môn đạo.

Cho dù ông ta có giả vờ ra dáng đại sư thế nào đi nữa, trên người lại chẳng có chút tu vi nào.

Thế này thì chẳng phải l/ừa đ/ảo sao?

Tôi bấm vào trang cá nhân của ông ta, hừm, lượng fan hơn ba triệu.

Hơn nữa còn là chuyên b/án hàng l/ừa đ/ảo, giỏ hàng đầy đủ các loại bùa giả, ngọc giả, mà doanh số vẫn cao ngất.

Một, mười, trăm, nghìn, vạn…

Đáng ch*t, bị lừa nhiều thế này à? B/án mắc thế mà vẫn b/án chạy cơ chứ.

Tôi vừa gh/en tị, à không, vừa phẫn nộ đến đỏ cả mắt.

Đúng lúc tôi định không nói chuyện mà báo cáo ông ta để trừ hại cho dân, thì ông ta đã bày bộ dạng cao thâm khó lường, định dùng khí thế trên cao ép xuống để dọa tôi.

Nhưng tư thế ấy giữ được một lúc lâu, chờ mãi không thấy tôi mở lời, thế là ông ta bắt đầu lúng túng.

Để gỡ gạc thể diện, ông ta cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu:

“Người ngay thẳng phải đường đường chính chính, sao cô cứ che che giấu giấu, ngay cả mặt cũng không dám lộ, có phải vì chột dạ nên mới sợ không?”

Vừa mở miệng đã ném từ trên trời xuống một cái nồi lớn úp thẳng vào đầu tôi.

Tôi: ???

Ông ta bị gì vậy?

“À đúng đúng đúng, tôi chột dạ.”

Khách hàng là tiền, mà tiền nói gì cũng đúng.

Không ngờ tôi đã phối hợp như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa hài lòng.

“Cô dám dùng giọng điệu châm chọc như thế! Tôi vốn nghe nói mấy lần trước cô lừa gạt trên mạng, nên hôm nay đặc biệt tìm đến chỉ muốn khuyên cô quay đầu là bờ. Nhưng xem ra cô vẫn cố chấp không biết hối cải. Vậy thì… tôi bắt buộc phải cho cô một bài học, để từ nay về sau cô không dám lừa người trên mạng nữa.”

Ông ta nói một hơi thao thao bất tuyệt, chẳng cần lấy hơi.

Nói thật, tôi nghe mà ngơ ngác.

Đây chắc công ta cũng là kịch bản trêu người rồi?

Chứ sao lại có kẻ kỳ quái thế này?

Tôi không tức gi/ận, ngược lại thấy buồn cười.

Ông ta rõ ràng có mục đích mà đến.

Tôi nghĩ bụng, tạm thời chưa vội báo cáo ông ta, phần vì hiếu kỳ muốn xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.

Vậy nên tôi chỉ phối hợp: “Ồ.”

Chủ trương của tôi là phải châm chọc đến cùng.

3

Thế nhưng, tôi thì không nổi nóng, nhưng fan của tôi lại không nhịn nổi.

[Ơ kìa, ông già kia là ai vậy? Đúng đồ th/ần ki/nh, ông ta tưởng mình là ánh sáng chính nghĩa chắc?]

[Th/ần ki/nh cái gì, cả nhà mày mới th/ần ki/nh đó! Đây là Diệu Toán đại sư, ông ấy tới để vạch trần streamer bên kia, chúng mày biết cái quái gì!]

[Vạch trần? Cười ch*t mất, hễ xem qua livestream của Phát Tài đại sư rồi thì sẽ không thốt ra nổi câu đó đâu.]

[Ai bảo tao chưa xem? Chúng mày đều bị nó lừa cả rồi. Diệu Toán đại sư đã nói rồi, nó chỉ là kẻ l/ừa đ/ảo, tất cả đều là diễn kịch thôi.]

[Há! Con trai nhà tài phiệt, ảnh hậu, ngôi sao nổi tiếng… tất cả đều đang diễn kịch chắc?]

[Đúng vậy, nó chỉ đang diễn kịch thôi. Hôm nay Diệu Toán đại sư sẽ cho các người thấy thế nào mới gọi là “đại sư” thực sự.]

[Anh em ơi, tui thấy cái tên Diệu Toán đại sư nghe quen quen, tra thử thì ôi thôi, trên mạng có cả đống người tố cáo ông ta lừa tiền.]

[Đấy là họ vu khống, là đồng nghiệp gh/en gh/ét nên mới cố tình bôi nhọ Diệu Toán đại sư!]

[Ơ kìa, vậy Diệu Toán đại sư của các người có từng nói rằng bọn mày chính là… “rau cải đ/ộc quyền” của ổng chưa?]

[Hahahaha, câu này gắt gh/ê, tui khoái!]

[Mấy người đừng quá đáng, Diệu Toán đại sư nhà bọn tôi pháp lực vô biên, mắt mấy người m/ù mới không nhận ra. Rồi sẽ có ngày hối h/ận đó!]

[Hehe, pháp lực vô biên thì đã sao, Phát Tài đại sư nhà tụi tôi còn có thể “đắc đạo thành tiên” cơ mà!]

Tôi: ……

Không, tôi thì không thể, đừng có đội cho tôi cái mũ to thế chứ.

Ngay sau đó, phòng livestream bị hai câu spam dày đặc.

[Diệu Toán đại sư pháp lực vô biên!]

[Phát Tài đại sư đắc đạo thành tiên!]

Trong màn spam kịch liệt của fan, cái ông Diệu Toán đại sư kia mặt mày toàn vẻ đắc ý.

Tôi thấy ông ta giơ tay lên, làm bộ ngầu đét rồi hét một tiếng: “Dừng……”

Một giây sau, câu [Diệu Toán đại sư pháp lực vô biên] lập tức biến mất khỏi màn hình.

Chỉ còn lại câu [Phát Tài đại sư đắc đạo thành tiên] vẫn chiếm sóng.

Nhịp điệu dẫn dắt này, tôi nhìn mà phải kêu “đỉnh thật!”.

Nhưng trong lòng tôi lại rối rắm, chẳng lẽ tôi cũng phải bắt chước hô “Dừng” một phát?

Không thì nhìn fan của tôi cứ spam hoài, tôi x/ấu hổ đến mức ngón chân muốn cào ra cả một ngôi đạo quán rồi.

Nhưng mà nếu học theo ông ta để làm màu, tôi ngượng chắc đủ để cào ra… mười ngôi đạo quán.

Trong lòng tôi gào thét dữ dội: sớm biết thế này đã chẳng tò mò, giờ mới lâm vào tình cảnh thế này.

May thay, ông ta không chịu nhường sân khấu cho tôi, liền bắt đầu một màn “thao tác” mới.

Ông ta nói:

“Tôi thấy fan của cô không phục. Vậy tôi sẽ khiến họ tâm phục khẩu phục. Tôi muốn đấu pháp với cô, cô dám ứng chiến không?”

Lời vừa dứt, tôi còn chưa kịp trả lời, fan của ông ta, như một đội quân được huấn luyện, đồng loạt spam:

[Không ứng chiến là thằng hèn!]

Khẩu hiệu này… còn khá vần nữa chứ.

Fan của tôi thì dễ dàng mắc câu:

[Phát Tài đại sư đồng ý đi, chúng tôi ủng hộ cô!]

Trong ngọn lửa hừng hực của đôi bên, tôi lẳng lặng rút ra chứng chỉ đạo sĩ màu tím của mình:

“Đấu pháp phiền phức quá, chúng ta có thể dùng cách ôn hòa hơn để chứng minh năng lực.”

“Tôi giải thích luôn cho ai chưa biết: đây là chứng chỉ bắt buộc mọi đạo sĩ phải thi mới có được, không có thì không được phép nhân danh đạo sĩ mà truyền đạo ban bùa đâu nhé.”

“Chứng chỉ đạo sĩ có năm màu: xanh lam, xanh lá, vàng, đỏ và tím. Xanh lam là nhập môn, tím là cấp cao nhất.”

“Vậy nên tôi hỏi ông một câu, Diệu Toán đại sư – chứng chỉ của ông màu gì?”

“……”

Khi tôi vừa dứt lời, sắc mặt Diệu Toán đại sư lập tức cứng đờ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm