Suốt bao qua tôi trong dằn và tội lỗi, tầm bị bó hẹp. Giờ nghĩ mới thấy, chỉ hai đầu sau khi gái mất tích, bố mẹ tôi còn dán thông báo khắp phố đăng thưởng tìm người trên mạng. Sau đấy mọi chuyện cứ lặng lẽ chìm xuồng.
Họ đổ hết tội lỗi lên đầu một trẻ, dùng hành động nói giới rằng tất đều tôi.
Mười lăm nhà cô lập tôi!
Khiến từng giây phút tôi đều dám quên lỗi của mình.
Đã bao lần tôi đứng trên sân thượng, muốn nhắm buông xuôi cho xong. Nhưng nghĩ đến chưa tìm em, đến biết còn hay đã ch*t, tôi thấy mình phép ch*t.
Biết đâu... đang Vẫn đợi chị tìm?
Hoặc giả đã bị hại, đang đợi chị trả thủ cho em?
Mười lăm ơi... Rốt cuộc đang ở nơi nào?
Chị khôn ng/uôi!