“Tốt! Chẳng cần bảy ngày, ba ngày ta liền xử lý xong việc này!”
Tống mẫu há miệng cười, vỗ ng/ực đ/ập bành bạch.
“Để Trương tiểu thư có thể thấy rõ thành ý nhà ta!”
“Mẹ!”
Tống Thanh Thư đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ bất mãn.
Một lúc lâu, hắn mới thở dài n/ão nùng.
“Dù sao, chúng ta cũng nên cho nàng thêm chút của hồi môn.”
Tống mẫu có chút không vui.
“Mấy năm nay con bé ăn của nhà ta lại ở trong nhà chúng ta, còn phải cho của hồi môn nữa sao?”
Bà mối cũng tỏ vẻ bất mãn.
“Xem ra Tống công tử đối với cô con dâu kia tình nghĩa chẳng nhạt đâu.”
“Nếu vậy, ta đành phải từ chối Trương tiểu thư.”
Bà mối giả vờ đứng dậy, Tống mẫu gi/ật mình vội vàng níu bà ta lại.
Tống Thanh Thư cũng vội cúi người làm lễ.
“Bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ coi Tiên Nhi như em gái thôi.”
Hai người họ khuyên giải hết lời mới dỗ cho bà mối hài lòng ra về.
Trước khi đi, Tống mẫu còn nhét vào tay bà ta rất nhiều ngân lượng.
Số ngân lượng ấy có được sau khi ta b/án hết dược liệu, đặc biệt đưa cho bà.
Vốn dĩ là ta chuẩn bị tiền lộ phí cho Tống Thanh Thư lên kinh đô ứng thi.
“Tiên Nhi, Hoàng Tiên Nhi!”
Vừa tiễn bà mối đi, Tống mẫu nóng lòng chạy đến phòng ta.
“Tiên Nhi, ta có một tin mừng lớn muốn báo cho con!”
Ta ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn bà.
“Tin mừng gì vậy ạ?”
Tống mẫu nét mặt vui vẻ, há miệng cười, đưa tay vỗ mạnh lên mu bàn tay ta.
“Bà mối này, đã nói sẽ cho con một môn hôn sự tốt đẹp!”