Lý Dịch Sơ có vẻ sốt ruột, nhíu mày hỏi tôi: "Gấp chuyện kết hôn à?"
"Thầy không gấp, lúc đầu thầy định từ chối. Thôi không nói nữa, sắp trễ rồi."
Tôi đẩy hắn rồi bước ra khỏi cổng trường.
Đối tượng xem mắt đeo kính gọng mảnh, tóc ngắn gọn gàng phối cùng áo vest. Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tôi nói trước rằng bản thân thực ra không có ý định xem mắt, cô Lưu Phương bảo làm quen bạn bè cũng được.
Đối phương cười nói chuyện: "Không sao đâu, mọi người đều quen biết, kết bạn cũng tốt."
Sau khi bày tỏ thái độ, tôi thấy nhẹ nhõm hơn, hai chúng tôi nhanh chóng trò chuyện rôm rả.
Điện thoại trong túi quần rung lên liên hồi, tôi cầm lên liếc nhìn, hóa ra là ảnh đại diện của Lý Dịch Sơ: [Không phải định từ chối sao?]
[Từ chối mà còn nói chuyện vui thế?]
[Thầy với ai cũng có ý quyến rũ hết đúng không?]
[Đừng có câu cá nữa được không? Câu em chưa đủ à? Em cho thầy câu đấy.]
[Thầy đừng cười nữa được không?]
Tôi quay mặt sang bên, liền thấy Lý Dịch Sơ đứng xa xa ngoài cửa sổ, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi vội chống khuỷu tay che nửa mặt hắn thấy được.
Người xem mắt tưởng tôi không khỏe, vội hỏi có sao không, tôi lắc đầu, cô ấy là người hướng ngoại nên trực định đưa tay sờ lên.
Chính động tác giơ tay về phía đầu tôi này đã thành công dẫn Lý Dịch Sơ vào cửa hàng. Lý Dịch Sơ bước vào không nói không rằng lôi tôi đi.
Hắn kéo tay gi/ật tôi đứng dậy khỏi ghế, bất chấp tôi sống ch*t, trước tiên giải thích với người đối diện: "Thành thật xin lỗi, tôi có việc gấp cần tìm giáo sư."
"Việc gì gấp thế?" Tôi hỏi hắn trên đường, hắn vẫn chăm chăm kéo tôi đi.
"Ở đây nói không tiện, đến nhà em nói."
Hắn thuê phòng ngoài trường, tôi vừa bước vào cửa đã bị hắn đ/è vào tường: "Giáo sư Hồ, thầy động chạm em trên tàu điện, chẳng phải là thích em rồi sao? Giờ lại đi xem mắt là ý gì?"
"Tôi động chạm lúc nào?"
Hắn dùng tay ra hiệu."Cần em nói rõ hơn không? Em dám nói nhưng sợ thầy không dám nghe. Thầy... đến lượt em rồi."
Làm sao có chuyện đó? Hôm đó đông người nhưng tôi chẳng cảm nhận gì cả!
Tôi bỗng nhớ tới cây ngô mình nắm ch/ặt hôm đó. Hiểu ra mọi chuyện, tôi vô cùng mừng vì cây ngô sau đó bị mất chứ không phải tôi ăn…
Thảo nào hôm đó hắn ch/ửi tôi bi/ến th/ái rồi t/át một cái.
Tôi vô cùng áy náy, ngại ngùng giải thích với hắn, cuối cùng cẩn thận hỏi: "Xin lỗi nhé, mông em... ổn chứ...?"
Dù sao ngô cũng khá...
Lý Dịch Sơ túm cổ áo quăng tôi lên giường: "Dù chuyện đó là hiểu lầm, nhưng sau này thầy quyến rũ em là thật."
"Giáo sư Hồ, lúc này đừng lo cho em nữa."
"Em thấy bây giờ thầy nên lo cho cái mông của chính mình đi!"