Tôi vừa ngồi vào xe taxi, ông chủ Triệu đằng sau túm lấy ống quần tôi, ngồi phịch xuống đất: "Đại sư Chúc, cô nhất định phải đến nhà tôi xem giúp."
"M/ộ bà cố tôi bị đào một lỗ tr/ộm, qu/an t/ài trống không. Đã mời chuyên gia đến xem, nói rằng lỗ đào đó là từ trong m/ộ đào ra ngoài."
"Cô phải đồng ý giúp tôi, không thì tôi quỳ ở đây không đứng dậy đâu!"
Tôi vội kéo dây lưng quần: "Làm gì đấy, buông ra! Quần tôi sắp tuột rồi, đồ bi/ến th/ái!"
"Nhất định phải giúp tôi tìm bà cố, không thì tôi ch*t không nhắm mắt được!"
Tôi bực mình rút ống quần nhàu nát từ tay hắn: "Được rồi được rồi, mai tôi đến được chưa? Buông ra mau!"
Nói xong tôi vội đóng cửa xe chuồn thẳng.
Tôi tên Chúc Vy Dung, là người vớt x/á/c.
Những năm trước, nghề của chúng tôi chỉ là chèo thuyền vớt x/á/c trên sông. Nhưng khi nghề truyền đến sư phụ tôi, ông tích cực mở rộng loại hình dịch vụ, nên giờ tôi không còn bó hẹp trong việc vớt x/á/c dưới nước nữa.
Chưa tốt nghiệp tôi đã được triệu vào Cục An ninh Sự kiện Huyền bí Quốc gia, chuyên phụ trách thu hồi th* th/ể dị thường.
Bay trên trời, chui dưới đất, chỉ cần là x/á/c ch*t nào đủ sức khiến các loại định luật vật lý tức ch*t, tôi đều vớt.
Người khác không vớt được, tôi vớt được; người khác không dám vớt, tôi dám.