Tôi gi/ật phắt cửa nhà vệ sinh mở chỉ thấy Minh thẳng đờ như khúc gỗ.
Ánh mắt hắn vào chuyển đờ đẫn dần trở nên âm hiểm.
Con mắt ấy tuyệt đối phải của Minh!
"Mẹ cái thứ quái gì đây! Cút ngay khỏi người thằng em tao!"
Tôi túm cổ áo Minh, lôi phắt hắn ra khỏi nhà vệ sinh.
Khiến rợn tóc gáy là Minh lôi đi mà gần như thể thẳng mà đi được.
Nhưng bất trên sàn thế đầu hắn vẫn luôn vểnh ngược lên.
Đôi mắt chớp nào vẫn vào rời.
Đúng lúc ấy, bóng đèn vẫn sáng trong phòng đột nhiên "phụt" một cái, tất cả đều tắt ngúm.