3.

Tôi chịu được lời cầu khẩn của Tống nên loa gật ý.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, những người bạn phòng khác trong xá đều về.

Tôi phát hiện một chuyện, dường như chỉ nghe thấy của Dã.

Nói cách khác, thuật đọc suy nghĩ của chỉ tác dụng Dã.

[Cậu ý, Lục Thời An vậy mà ý, cậu đang tìm đối tượng sao?]

Chậc, kêu lo/ạn lên nhức cả đầu.

Tôi nhịn được liếc phía hắn ngồi.

Tống nhìn theo mắt của tôi, mắt một vòng.

Câu Dã: “Giáo cậu đi.”

Chu vẫn chưa gì.

Một cười giễu cợt vang lên bên tai: “Chậc, anh Diệp của chúng cần giao lưu sao?”

Người vừa tốt nhìn trên xuống dưới.

“Chỉ thích vẻ nhưng tìm được đối tượng đến đó, rõ ràng mình muốn đợi người khác ba giục bốn mời, biết sẽ cho bao nhiêu nam bào đây.”

Mặt xuống.

Tống thay cho tôi: Hạo, cậu gì!”

Tôi kéo ống tay áo của Tống Ngộ, hiệu cho cậu bỏ qua.

sắp dọn ngoài, Tống vẫn dự định ở đây.

Không cần căng lên vì tôi.

Tề Hạo chỉ giản thôi.

“Lão tam,” mãi lên nhàn nhạt nói, “Nói xin đi.”

Tôi gi/ật mình.

Đây tiên thay cho tôi.

Tề Hạo cứng cổ: nghe lầm vậy anh Dã, cậu bảo xin Lục Thời An?”

Chu nhìn anh ta, lời nào.

Tôi biết bọn họ luôn nghe lời Dã.

Cuối Tề Hạo bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi.”

Thanh âm như muỗi vậy.

Tống hừ lạnh, như vừa thay cho lấy được hảo của cậu ta.

Cậu “Giáo rốt cuộc cậu hay không?”

“Được rồi, hẳn hứng đâu.”

“Tôi đi.”

Giọng của vang lên thời.

Trừ cái này ra, nghe thấy của hắn: [Đương nhiên mình đi, mình được chứ, nhỡ đâu cậu nhìn trúng người khác thì đây.]

Vừa dứt lời, tròn mắt nhìn nhau.

Tiếng của vang lên.

[Mình Lục Thời An kiến mình, a a, vậy đây.]

Tôi xoa trán, xem đến lúc tìm để chuyện rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm