Vụ náo lo/ạn này kéo dài gần một giờ, khi mọi người tập hợp lại chuẩn bị xuất phát thì phát hiện Phương Thiến đã biến mất. Anh bảo vệ bên cạnh chỉ lối vào đường hầm: "Tiến sĩ Phương nóng lòng muốn xuống trước, mọi người cứ vào trong tìm cô ấy đi."
"Làm bừa, tại sao lại gấp như vậy?”
Tôi cầm cây đèn pin lớn đi xuống đường hầm, sau khi đi được khoảng 10 mét, có một cánh cửa đ/á, lúc này, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, trên cửa vẫn còn dấu tay mờ mờ.
"Có lẽ Phương Thiến đã đi vào đây, ba người ở ngoài chờ, tôi vào trong trước xem thử.”
Tôi bước vào, ba người ngoan ngoãn gật đầu, đợi tôi ở trước cửa. Khi bóng dáng của tôi hoàn toàn biến mất trong bóng tối, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên sau lưng họ.
“Sao mọi người lại ở đây?"
Giang Hạo Ngôn quay đầu lại, sửng sốt.
"Tiến sĩ Phương, không phải cô đã đi vào trước rồi sao?”
Phương Thiến lắc đầu: “Bên cạnh cửa này có một con đường phụ, con đường phụ không sâu lắm, cuối đường có một tác phẩm điêu khắc, tôi đi xem tác phẩm điêu khắc đó, chứ không có đi vào cánh cửa đ/á."
"Nguy rồi, Kiều Mặc Vũ đi một mình có thể gặp nguy hiểm không?”
Giang Hạo Ngôn lo lắng xông vào, nhưng vừa chạy tới cửa, anh phát hiện cánh cửa đ/á đã đóng lại.
Mọi người kinh hoảng, nhưng tôi, người đã vào lăng m/ộ, lại không nhận ra điều đó.
Tôi cầm đèn pin đi vào, đi được chừng chục mét thì thấy phía trước có một ngã ba. Mí mắt tôi gi/ật ngày càng nhiều hơn, tôi cầm mấy đồng xu ném xuống đất.
Thì ra là quẻ thứ 64: “Thiên Thủy tụng, hai người tranh đường.”
Tôi có chút ngơ ngác, một mình tôi ở trong cổ m/ộ này, ai có thể cùng tôi tranh giành đường đi?
Kìm nén sự bất an trong lòng, tôi hướng ngã ba bên trái đi tới, đi được vài bước, không gian trước mặt trở nên sáng sủa, hóa ra là một căn phòng đ/á rộng khoảng bảy tám mét vuông. Giữa phòng có một cái bệ tròn, trên bệ đặt một cái hộp.
Tôi bước đến cái bệ, nhưng bỗng nhiên ở phía Tây Bắc, tôi nhìn thấy một bóng người vừa lóe lên rồi biến mất.
"Ai đó?"