Mắt Hoàng Kiều Kiều lóe lên một chút chột dạ, nhưng sau đó nhanh chóng gật đầu.
Đám đạo sĩ rời đi, phòng ký túc xá lại trở về yên tĩnh.
Hoàng Kiều Kiều có lẽ thật sự sợ hãi, theo lời tôi dặn, lần lượt xin lỗi từng người từng bị mình b/ắt n/ạt và hứa bồi thường.
Nhưng những người đó, không ai chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
Bởi vì những việc Hoàng Kiều Kiều đã làm trước đây, thật sự quá đ/ộc á/c.
Hoàng Kiều Kiều khó khăn lắm mới đợi đến mười hai giờ đêm, đến ngã tư cổng trường
Tôi lặng lẽ theo sau lưng cô ta.
Màn đêm tĩnh lặng đến rợn người.
Hoàng Kiều Kiều làm theo chỉ dẫn của tôi, bày biện lễ vật gấp mười lần thông thường.
"Như... như thế này... là được rồi ư?"
Cô ta r/un r/ẩy hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.
"Cô chắc chắn trên người không có th/ù oán nào giống như bọn họ không?"
Hoàng Kiều Kiều gật đầu lia lịa:
"Tôi chỉ thích b/ắt n/ạt người một chút, chưa từng hại ai ch*t bao giờ!"
Thấy cô ta khẳng định như vậy, tôi vận lực mở Q/uỷ Môn Quan ra.
Cổng âm phủ vừa hé, vô số h/ồn m/a trắng bệch hiện ra.
Lễ vật đặt trên đất, giảm đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Hoàng Kiều Kiều dù không thấy m/a nhưng chứng kiến lễ vật biến mất, thở phào nhẹ nhõm:
"Yên Yên, họ tha thứ cho tôi rồi hả?"
Tôi lắc đầu, chỉ tay về phía sau lưng cô ta.
Trên vai Hoàng Kiều Kiều, có mấy con m/a trẻ con với khuôn mặt cực kỳ đ/áng s/ợ đang bám vào.
"Cô thật sự không mắc n/ợ gì chứ?"
Mặt Hoàng Kiều Kiều đờ ra.
Tôi thấy ngọn lửa trên trán cô ta tắt ngấm.
Trong chớp mắt, chúng mở miệng, những chiếc răng sắc nhọn cắn x/é thịt da trên người Hoàng Kiều Kiều.
Hoàng Kiều Kiều kêu thét thất thanh:
"Tô Yên! Có thứ gì đang cắn x/é tôi!"
Một mảng thịt đẫm m/áu bị gi/ật phăng khỏi đùi.
Hoàng Kiều Kiều đ/au đến mức suýt ngất:
"Tô Yên! Con l/ừa đ/ảo ch*t ti/ệt, không phải mày nói bọn họ tha thứ cho tao rồi sao?"
Gương mặt tôi lạnh băng:
"Có lẽ họ đã tha thứ cho cô, nhưng cô cũng đã lừa tôi."
"Trên người cô không chỉ một mạng oan."
"Những đứa trẻ này, e rằng khi còn sống đều là do cô gi*t ch*t."
"Chúng đến đòi mạng cô rồi!"
Tôi quay lưng bỏ đi giữa tiếng kêu gào thảm thiết.
Lời nguyền rủa của Hoàng Kiều Kiều dần tắt lịm trong biển m/áu.
Khi quay lại, thấy mắt Hoàng Kiều Kiều mở trừng trừng, trên người không còn một mảng thịt nào lành lặn.
Trên đất toàn là thịt vụn và m/áu tươi, vô cùng gh/ê r/ợn.
Những đứa trẻ đó đột nhiên được bao bọc bởi vài luồng ánh sáng vàng, sau đó chúng thỏa mãn bò về phía Q/uỷ môn quan, cuối cùng cánh cửa từ từ đóng lại, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.