Ông Lục thương xót tôi:
"Tiểu Thảo, con đứa ngoan, nhưng chính người thân con làm điều á/c, vì vậy con liên lụy.”
"Ông Lục muốn mạng con, cho nên con đeo thẻ gỗ đào này, ban đêm nằm trên giường, tiếng gà gáy tiên cũng mở mắt.
"Nếu con cảm thứ gì đó đang mình, hãy ném thẻ gỗ đào vào nó, hiểu không?"
Đêm dẫn nhà đi chờ ba.
Nhưng trời khuya, lạnh thổi qua phòng ngoài, chúng dần dần buồn ngủ vững.
Anh ân cần nói: để con đợi cửa ba, Tiểu đi ngủ trước đi."
Mẹ muốn đợi ba trở về, nhưng ấy buồn ngủ mức mở mắt nên ý.
Tôi đi sân sau, suy nghĩ về điều đó rồi quay trở lại.
Tôi muốn nói với đừng mở cửa cho ba.
Tuy ngay đi sảnh trước, nghe đang tính toán:
"Th/uốc mê dụng rồi đúng không?"
"Đừng lo lắng, Tiểu ngủ rạng sáng.”
Tôi sốc.
Hóa cho th/uốc mê vào trong bữa tối.
Nhưng sốt rồi đ/au bụng, ăn nôn hết nên lúc vẫn còn tỉnh táo.
Anh làm gì?
"Chờ ba trở về, cậu dùng rìu bổ vào gáy nó.
"Cẩn đừng ch/ém Thái Tuế.”
"Tôi cổng làng gọi taxi, chúng mang Thái Tuế rồi đi luôn.”
"Mẹ đi/ên rồi, nhưng đáng vậy.Bà già ti/ệt thiên vị vậy, nếu ba còn sống, chúng luôn ba đ/è đầu.”
Càng nghe, trở nên hãi.
Anh gi*t ba?
Đột nói: tiếng gì vậy?"
Tôi gi/ật mình rồi quay người bỏ chạy.
Tuy giây theo, túm lấy cổ áo từ phía sau:
"Anh cả, đợi ba sảnh trước, em xử lý con nhỏ đáng trước.”
Anh đưa sân sau, bàn to ấy nắm ch/ặt cổ họng tôi, những ấy siết ch/ặt.
Tôi đ/á mạnh hết mức thể, nhưng lúc thở, chân ớt rũ xuống.
Đột nhiên tiếng động trong căn phòng phía tôi.
Dưới trăng, bóng người được chiếu qua cửa sổ.
Anh sốt ruột quay lại: cả, phải phòng trước sao?”
Tôi nói, ớt mở to mắt.
Nhìn qua vai thấy.
Đó khuôn mặt r/ữa ba.