“Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Bác sĩ Triệu đột ngột nhắc nhở tôi, tay giơ cao lọ th/uốc.
“Bọn họ đã bị tôi tiêm đ/ộc dược, không thể chờ lâu được nữa.”
Tôi đã không còn lựa chọn nào khác.
“Em đồng ý, em chấp nhận đề nghị của anh."
“Anh đưa th/uốc giải cho em trước đi.”
Nhưng hắn đột nhiên rút tay lại, ho vài tiếng.
“Đưa cho cô được, nhưng trước hết hãy dẫn tôi tới suối nước nóng, để tôi xem hiệu quả.”
Tôi theo hắn lên lầu, mới nhìn thấy Lý Tuấn đã ngất đi, tay hắn vẫn siết ch/ặt bảo mẫu thân hình nóng bỏng kia, dường như đang định làm chuyện bất chính.
Bác sĩ Triệu liếc nhìn, phẩy tay.
“Dẫn cả hai bọn họ đi theo.”
Khi tôi vật lộn kéo hai người bất tỉnh đến suối nước nóng, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn.
Không ngờ bác sĩ Triệu ngồi xổm xuống gi/ật sợi dây chuyền của cả hai, sau đó đ/á một cước, đẩy thẳng họ xuống nước.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tôi kinh ngạc bước tới, nhưng vừa ngẩng đầu đã hốt hoảng thở gấp trước cảnh tượng trước mắt.
Bác sĩ Triệu thong thả cởi áo khoác, lưng trắng bệch chi chít vết s/ẹo phẫu thuật, trông rợn người.
Hắn không quay lại, chỉ bình thản giải thích:
“Phẫu thuật u/ng t/hư rất đ/au đớn, nên không ai hiểu họ hơn tôi."
“Hãy tin tưởng tôi, đây sẽ là sự nghiệp c/ứu vớt chúng sinh.”
Hắn ngồi xuống nước, nhắm mắt thỏa mãn, những vết s/ẹo trên người dần mờ đi.
Còn Lý Tuấn và bảo mẫu kia, lại đang già đi thấy rõ bằng mắt thường.
Trong lòng tôi không chút vui mừng vì c/ứu được người khác, ngược lại tràn ngập nỗi kh/iếp s/ợ.
Một việc, chỉ cần có nhu cầu, ắt sẽ có thị trường.
Một khi phương pháp này được phổ biến rộng rãi.
Sẽ càng ngày càng nhiều người cần hy sinh tuổi thọ của kẻ khác để chữa bệ/nh cho mình.
Sẽ có thêm nhiều người vô tội và nghèo khổ, tranh giành cơ hội t/ử vo/ng này để đổi lấy tiền bạc.
Việc này sẽ không còn là c/ứu người, mà là vì lợi ích.
Sinh mạng con người, không nên dùng mạng sống của người khác để đ/á/nh đổi.
Mọi người đều bình đẳng.
Hắn đã sai, tôi cũng đã sai.