Học sinh lớp 12 có thể xin ở nội trú, Tống Tu Ninh là một học sinh ưu tú chăm chỉ, mới bắt đầu học kỳ đã ở lại trường rồi.
Chuông tan học vừa reo, các bạn học sinh về nhà thì về, đi ăn thì đi ăn.
Ánh hoàng hôn chiếu vào lớp học trống không.
Chỉ còn mỗi mình tôi là thằng ngốc.
“Ch*t ti/ệt!” Tôi xắn tay áo chạy vào nhà ăn, “Cậu còn định đ/á/nh nhau không?”
Tống Tu Ninh thong thả dùng khăn giấy lau khóe miệng.
“Đừng ở đây, không tốt. Ra rừng cây nhỏ đi, để khỏi bị thầy cô thấy.”
Cũng có lý.
Tôi hùng hổ nắm lấy cánh tay hắn, lao ra ngoài như con trâu đi/ên.
“Nhanh lên, để cậu biết tay tớ!”
Ba phút sau.
Tôi bị một cú quật qua vai ném xuống đất, nằm rất an nhiên.
Tống Tu Ninh nhìn xuống từ trên cao, đ/á nhẹ vào mông tôi.
“Còn đ/á/nh nữa không?”
Tôi rên rỉ một tiếng.
“Nói gì?”
Tống Tu Ninh không nghe rõ, cúi xuống áp tai lại gần.
Tôi lập tức vịn lấy cổ hắn, há miệng cắn.
“Ông đây không bao giờ chịu thua!”
Má Tống Tu Ninh suýt bị cắn chảy m/áu, cái tay sờ đến eo tôi rồi nhéo mạnh.
“Nhả ra!”
Tôi đ/au đến mức kêu ầm lên, nhưng vẫn cắn ch/ặt không buông.
“Cậu nhả trước!”
“Cậu trước!”
“Cậu trước!”
Hai phút sau khi đấu trận sinh tử, cuối cùng chúng tôi không chịu nổi, cùng buông ra.
Tống Tu Ninh sờ mặt, chau mày.
“Cậu là chó à?”
Tôi xoa vết bầm ở hông, đ/au đến nỗi thở dốc, chỉ tay về phía hắn.
“Từ hôm nay, tớ với cậu không đội trời chung, nếu tớ nói chuyện với cậu nữa, tớ là chó!”
Tống Tu Ninh đứng dậy, kh/inh bỉ khịt mũi.