Với bài học rút ra từ việc Giang Sơ biến thành cừu và ăn cỏ trong ba ngày, chúng tôi quyết định ngoan ngoãn nghe lời diễn theo kịch bản, không bao giờ có ý nghĩ phản đối nữa.

Kịch bản l.à.m t.ì.n.h kia, không làm thì không được…

Nhưng trước tiên, phải trói Ôn Noãn lại đã.

Điều kỳ lạ là gần đây Ôn Noãn cứ luôn ở một mình trong phòng.

Kịch bản của tôi và Giang Sơ rất kém chất lượng, một số tình tiết chỉ được tóm tắt trong một câu.

Ví dụ, trong kịch bản không có ghi Giang Sơ trói Noãn Noãn vào đầu

giường bằng cách nào.

"Làm sao đây......?"

Tôi và Giang Sơ nhìn nhau.

Vì không có cài đặt nào trong kịch bản nên chúng tôi có thể diễn nó một cách tự do.

Sau khi suy nghĩ suốt đêm, chúng tôi quyết định sử dụng cách truyền

thống và cổ điển nhất...

Sau vài ngày quan sát, tôi đã nắm bắt hoàn hảo quỹ đạo hành động của Ôn Noãn. Mỗi đêm sau khi chúng tôi đi ngủ, cô ấy đều lén vào bếp đun nước đường nâu.

Là sao vậy? Một đêm khuya vào lúc mười hai giờ, tôi vô tình bắt gặp Ôn Noãn đang

tự mình pha trà gừng đường nâu trong bếp.

Khuôn mặt cô ấy hốc hác xanh xao, trông đ/áng s/ợ như một bóng m/a

lúc nửa đêm vậy.

Tôi dũng cảm lao về phía trước.

Noãn Noãn kêu lên chói tai như một con lợn sắp bị mổ.

Sau đó tôi bị đ.ấ.m vào mặt.

"Á… cô đ/á/nh tôi!"

Tôi kêu lên đ/au đớn.

Noãn Noãn hơi nheo mắt lại, tức gi/ận nói:

"Đi quanh nhà vào ban đêm mà không cần bật đèn là sao chứ, nửa đêm

đứng sau lưng người khác không gây ra tiếng động là đang dọa muốn

dọa người hả?"

Tôi ôm mặt khóc nức nở:

"Nhưng mà đ/au quá, huhuhu…”

"Mặt tôi sưng tấy rồi, đ/au quá."

Đoạn giới thiệu nhân vật trong kịch bản nói rằng Ôn Noãn thích nhất những thứ mềm mại, dễ thương.

Với nước đi này của tôi, Noãn Noãn nhất định sẽ mắc câu!

Quả nhiên, vừa làm ra vẻ nũng nịu, khí tức Ôn Noãn bỗng dịu lại:

"Ôi, chị không cố ý đâu, có đ/au không?"

Tôi nghẹn ngào nói với giọng như đang khóc:

“Chị ơi, chị thổi cho em đi rồi sẽ không còn đ/au nữa."

Hơi ấm do dự vài giây rồi nhẹ nhàng thổi lên trán tôi.

"Không đ/au nữa đâu, ngoan nhé, để chị thổi cho."

Có lẽ cô ấy hơi x/ấu hổ sau khi bản tính thích sự dễ thương của mình bị bộc lộ nên lại ho:

"Nhân tiện, sao giờ này em chưa ngủ?"

Tôi lập tức ngừng nức nở, nhanh chóng lấy chiếc cốc giữ nhiệt giả vờ ra đưa cho cô ấy.

Tôi nở một nụ cười, giải thích một cách ấm áp và ân cần:

"Hai ngày nay em thấy chị nhìn không khỏe. Chẳng lẽ là do bà dì* tới thăm sao? Đây là trà gừng đường nâu do em tự pha, chuyên dùng để trị khí huyết bất hòa và chứng đ/au bụng kinh.. ."

*Bà dì tên kinh nguyệt đó…

À... tất nhiên... tôi cũng đã thêm một ít th/uốc vào.

Noãn Noãn lùi lại nhìn tách trà trên tay tôi, rồi nhìn tôi, vẻ mặt đề phòng

khác thường:

“Đừng nói cô đã bỏ gì vào trà này đấy nhé?”

Tôi mỉm cười lắc đầu.

"Không đâu chị, đây là một chút tâm huyết của em thôi, do em tự nấu đó, uống nhanh đi."

Ban đầu tôi rất muốn thoát khỏi việc trở nên "dễ thương", nhưng Noãn Noãn rõ ràng không muốn chấp nhận điều này.

Cô ấy đẩy tôi ra muốn rời đi.

“Rư/ợu mừng không uống muốn uống rư/ợu ph/ạt chứ gì.”

Nhìn thái độ này, Noãn Noãn có vẻ sẽ không uống rồi.

Thế là tôi hét lên.

"Làm đi!"

Tủ bồn rửa đột nhiên bị đẩy ra, Giang Sơ từ trong đó đi ra.

Tôi đã tính đến việc Ôn Noãn sẽ không dễ dàng gì tin tưởng tôi rồi.

Vì vậy, trước đó tôi đã bảo Giang Sơ ngồi xổm trong tủ bếp trước hai giờ, nếu kế hoạch A thất bại thì bắt đầu kế hoạch B.

Bây giờ, đã đến lúc bắt đầu kế hoạch B rồi!

Giang Sơ ra hiệu cho tôi hiểu ý, rồi dùng cây gậy bóng chày lấy được từ

đâu đó ra nhắm thẳng vào đầu Noãn Noãn và đ/á/nh trúng.

Tôi nhận thấy đồng tử của mình giãn ra, Noãn Noãn cuối cùng cũng

nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô ấy nhìn theo ánh mắt của tôi mà nhìn lại, khóe miệng gi/ật giật:

"Hai người đúng là..." Đồ chó má...

Lời còn chưa dứt, cô đã bị Giang Sơ đ/á/nh bất tỉnh, ngã phịch xuống ghế

sô pha.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75