1.
Một ngày nọ, ta lại lời triệu kiến Khải Vương, bảo ta đến điện Thanh Dưỡng – toàn mỹ để cùng vui vẻ.
Ta tuân lệnh, ôm bước hành lang cung điện.
Lúc này, một tiểu thái giám vội chạy đến chặn đường ta, chân thành khuyên “Nhạn Trầm đại nhân, xin ngài bước, Cẩn điện hiện đang đợi ở trước. Xưa nay ngài và điện hòa hợp, để xung đột cần thiết, ta nên đi đường khác thôi!”
Cẩn Bùi Chiêu, hai mươi bốn tuổi, con trai thứ đế, cũng đệ đệ nhỏ nhất Khải hiện tại.
“Tại lại trở về?” nhíu mày.
“Dạ, sau hai năm chinh chiến, đây mới thắng trở về bây giờ danh tiếng đang lớn. Nghe nói vì việc Triệu tướng nên ngài ấy bất mãn với đại nhân, nếu ta tiếp đụng phải thì e rằng sẽ phải chịu thiệt thòi.” Tiểu thái giám giải thích.
“Sợ gì chứ? ban ngày ban mặt, trong hoàng cung đại nội, dám gi*t ta chắc?” nhẹ an ủi, đổi mặt mà về trước.
Quả chưa đi bao ta đã gặp Bùi Chiêu.
Dường như đã chờ đợi ta từ lâu, vừa ta đã tức lại.
“Nhạn Trầm đại nhân, xin bước, bản vương đã đợi ngươi rồi.”
Nhìn vẻ mặt thiện cảm ta đưa cây cho tiểu thái giám bên cạnh, cúi đầu “Không dám vi bái kiến Cẩn điện hạ!”
“Ngươi có thân phận gì, bản vương còn quỳ xuống!” mặt lùng, giọng nói cũng lẽo.
Khải đã từng ban cho ta quyền miễn quỳ, một tiểu thái giám bên muốn ta giải ta lắc đầu, nghe lệnh làm theo.
Y lại gần, nâng cằm ta lên, cười nói: “Nhạn Trầm, việc vạch tội Triệu tướng do ngươi âm thầm đạo phải không? ngươi đã lén lút xúi giục hoàng huynh, nhiều vu cáo á/c h/ãm h/ại các trung thần.”
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt rãi “Vi dám!”