“Giáo của các em là yêu công quá đi.”
Tôi bài cho giờ giải lao trên bục giảng, nhịn thở dài.
Giờ mới hiểu vì sao ở cái xế chiều rồi
mà vẫn đ/ộc thân.
“Đúng không, không? Giáo là nghiện công chính hiệu! Anh ơi, anh đuổi hả?”
Cô bên cạnh hào hứng ánh mắt lấp lánh.
Dù muốn kể lể cảm thất bại của mình, giờ buồn chán lắm.
“Ừa ừ, anh phải đâu, hiểu nhầm nha.”
Cô bé lập tức trưng ra cảm "ồ à thế à".
“Vì yêu quay lại đường, anh là vì yêu màng cả luôn.”
Hả?
Câu này dùng vậy hả?
Nhưng nghe cũng lý nhỉ.
“Diện mạo thế, xiêu chứ.”
“Nhưng cũng gh/ê lắm! Em từng nghe yêu đương với Người thì một là muốn yêu, hai là đã rồi nên mới cô đơn mãi thế.”
Tuy nhiên...
Tôi lắc ngón trỏ.
“Không, đó là vì gặp anh thôi!”
Dù đã hay muốn yêu gặp rồi thì cả đều vô nghĩa!
Cô vẫn còn nghi ngờ vẫn chúc phúc:
“Vậy em chúc anh thành công.”
Khi đuổi đó, luôn hoạch rõ ràng.
Hiện tại thất nghiệp nên đến cảm hàng ngày.
Thứ hai, tư, đưa bữa sáng, thứ ba, năm, bảy rủ ăn tối.
Dù thành công lần nào.
Cuối tuần để gian riêng.
Suốt ngày gặp mặt thì sao giữ cảm giác mới chứ?
Tôi đuổi kiểu này suốt một tháng trời.
Toàn bộ đồng nghiệp cùng phòng với đã nhớ mặt nhớ tên tôi.