10.
“Mạnh Noãn, sau này hai bọn sẽ ngồi cùng bàn nhau, chăm sóc bạn học thật tốt.”
Thầy quả nhiên gọi tên tôi thể gì thuận theo.
Chỉ ngồi xuống vẫn đang choáng váng.
Thì ấy.
Sao lại ấy được?
Chu mặc một bộ đồng phục giống như xanh trắng phối nhau, rộng thùng thình.
Bộ quần áo trang phục đó, càng tôi thấy khó hiểu hơn.
“Anh.”
“Tôi.”
Chu ngắt lời gật đầu, vào mình nói:
“Tôi bạn học của cậu, Uyên.”
“Nhưng hôm đó trông như thế cơ mà?”
Mặc vest đi giày da, nói trầm ngay kiểu tóc trông rất lớn!
Lúc thả tóc để tóc vuốt keo, chất luôn á.
Tôi lắp khoa tay múa chân thể nói một câu chỉnh, ngược lại chọc cười rộ lên.
Anh cầm lấy giáo khoa của môn này, nhẹ nhàng ngón tay của tôi xuống.
“Chuyện đồng ý nhiên phải rồi. Nhưng quản lý cậu ta ở trong nhà thì vô cho tôi đây.”
Bỗng nhiên ấy hạ giọng ánh mắt trở m/ập mờ.
“Bảo vệ tận nơi cộng thị, tôi nghe lời như thế, lời nói đó, giữ lời không?”
!
Mặt tôi nóng lên khi nhớ lại đó.
Cái con này, tại đổi một lớp da thì trở đứng đắn như vậy?
Người nhà họ bọn họ mang loại gen x//ấu xa trong hả?
“Được rồi, chúng ta học đã, lát nữa phải dẫn tôi đi lấy đấy.”
Chu hài lòng thì dừng lại, giáo khoa hiệu cho tôi tỉnh lại.
Khác động tác thô lỗ của Kỳ, ấy nhẹ nhàng một chút, nhưng khá bao.
“Anh mấy tờ nữa đi.”
Tôi nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Lật nhẹ nhàng thôi, đừng nhăn sách.”
Chu nghiêm túc gật đầu: “Ừ, hiểu rồi hiểu rồi.”
Sau đó, XOẸT—
Tôi biết ngay mà, số mệnh của tôi hợp đàn nhà họ Chu!
Sách của tôi!!!!!!!