Dọc theo đường bồ hồ siêu các lục bò bờ, nơi đều vang tiếng nhau, cắn x/é, nắm ch/ặt bàn tay, trán túa mồ hôi.
Toang ông ơi, phải làm sao giờ!
Khoan đã, ông nội!
Tim trong nháy dường như bàn to lớn bóp nghẹt, tim đ/ập nhịp, nỗi sợ khủng khiếp bao trùm thân tôi.
Ông c/òng ven hồ, giờ chắc chắn ông thể tránh thoát được khỏi sự kích của thi.
Tôi quay người nhanh hướng chân đăm chân chiêu, hai chân mềm nhũn đến mức tưởng như bước được.
Khi tới chỗ từ xa nhìn của ông đang c/òng ghế, còn ông thì đang tới xung quanh cái như dê núi đang nhót, thì đang quay vòng quanh ông.
“Ông nội…”
Tôi tăng nhanh độ xông tới, ông ngoảnh nhìn, vui mừng vượt sức tưởng tượng, ông nắm thành thêm chút nữa, khó nhọc né tránh sự của thi.
Tôi thở hồng lồng ng/ực phập phồng liệt.
“Phù… nhóc đi/ên… phù… chìa đâu?”
Tôi sững người, khó xử nói: quên rồi.”
“Cái thứ được tích sự gì, tới đây làm cái gì? Dọn x/á/c cho ông à?”
“Sinh mày còn bằng sinh cái chày gỗ!”
Ông tức gi/ận muốn ngó quanh bốn phía, tìm được cái xếp đổ đất, liền xông tới cầm đ/ập mạnh cơ thể thi.
Sáp giống vừa nãy, dùng lực cố gắng đ/ập nó nhưng nó chẳng hề phản gì, ngược hai nên đỏ ngầu, rống nhào phía tôi.
Tôi quay chạy, được mấy bước thì đồng xu bay tới.
“Ngồi xuống!”
Đồng xu đ/ập trán của thi, ngay lập tức liền ngã xuống đất, hoảng xông tới ôm cánh của Kiều Mặc Vũ.
“Hu hu, bạn yêu Cuối cùng thì cậu cũng quay rồi!”
“Có chuyện gì vậy? Cậu tìm anh Sinh à?”