Tôi sang mà Lưu để hướng đến thự Hoa Hồng.
Thế nhưng…
Vì quen xe, đi được một lỡ đ/âm vào đuôi khác.
Xuống xe, Rolls-Royce Phantom trước mặt mà người.
Đúng là khởi đầu “hoành tráng”. Lần đầu tiên đ/âm xe, ngay đắt đỏ thế này.
Cửa mở ra, một người đàn bộ vest xám xuống. Anh ta khẩu trang, rõ mặt.
Anh đi vòng phía sau xe, xem vết chạm. cú mạnh, chẳng có vết trầy xước nào đáng kể. Anh nhàn nhạt nói một câu “Không sao” lại xe.
Tôi đứng đó, người.
Chỉ vậy thôi?
Tim như được thả lỏng sau khi treo lơ lửng bấy lâu.
Lên xe, thận trọng hơn, quyết để sự nữa. Nhưng rồi…
Xe trước bất phanh gấp. lấy lâu, nghiệm ít ỏi, mất nguyên tắc “nhường tốc nhường làn,” theo phản xạ đ/á/nh sang phải.
“Rầm!”
Lại đ//âm.
Tôi r/ẩy xuống.
Vẫn là Rolls-Royce Phantom đó.
Lần này thì rõ đ/âm hẳn vào, muốn đền cũng khó.
Cửa mở ra, người đàn kia lại xuống.
Anh xem đi đến trước mặt tôi, xoa dương, hỏi:
“Cô có th/ù với à?”
Tôi chỉ về phía bên trái vừa phanh gấp:
“Tránh đó…”
Anh ta sang Wuling lặng một hồi lâu.