Tiêu Túc vừa quay về đã nằm vật xuống đất, thở hổ/n h/ển, trong khi Trịnh Hạ Bình lại bình thản như không có chuyện gì.
Bên ngoài vang lên từng tràng cười the thé, cùng tiếng phụ nữ nức nở, trẻ con khóc ré. Âm thanh càng lúc càng gần. Dù đã từng trải chiến trường, nghe những tiếng này vẫn khiến lòng dựng tóc gáy.
Lăng Thần chạy về như bay:
“Tới rồi tới rồi, đại sư, em phải làm gì đây?”
“Vào vòng tròn ngồi yên.”
Cô ấy ậm ừ rồi cúi gằm mặt quay về góc phòng.
Tôi tập trung khí lực, khởi động trận pháp. Mười sáu tấm bùa sinh hóa thành hình bóng tôi. Lăng Thần đằng sau hét phấn khích:
“Ui chao, ngầu quá! Em muốn học chiêu này.”
Không rảnh đáp lời, tay tôi siết ch/ặt chuôi ki/ếm gỗ đào.
“Chính lúc này đây.”
Vô số q/uỷ dữ ùa vào, thân hình đen nhẻm chỉ còn đôi mắt phát sáng. Tiêu Túc bật dậy như cá vượt vũ môn, gi/ật dây bẫy khiến gạo nếp b/ắn ra tứ phía. Trong phòng vang lên những tiếng gào thét thảm thiết mà kỳ lạ thay lại nghe du dương.
Chưa kịp niệm chú siêu độ, lũ q/uỷ phía sau đã tiếp tục xông tới. Tôi đạp không nhảy lên, tay giơ cao lệnh bài lôi kích:
“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Mượn Phép. Tôi phụng mệnh Tam Thanh Tổ Sư. Ban thần uy, năm tia sét giáng trần. Thuận tôi thì sống, nghịch tôi diệt vo/ng. Mau mau thi hành như luật lệnh!”
Ánh chớp từ lệnh bài phóng ra, căn phòng sáng rực như ban ngày. Trong chớp mắt, tiếng gào thét im bặt.
Lôi quang tan biến, không gian trở lại yên tĩnh. Thở phào nhẹ nhõm, tôi ra hiệu cho Tiêu Túc. Đã diệt phần lớn q/uỷ dữ, số còn lại chắc chẳng dám vào sân nữa, đành phải ra ngoài quyết chiến.
Tay cầm ki/ếm, tôi cùng Tiêu Túc tiến ra cổng. Vừa bước khỏi hiên, từ đằng xa lại vọng tới vô số tiếng q/uỷ cười gào.
“Chuyện gì thế? Sao vẫn còn nhiều thế này?”
Tiêu Túc lắc đầu nhìn tôi.
Hai chúng tôi từng điểm danh, cả thôn này tối đa năm chục hộ, mỗi nhà năm người cũng chỉ hơn hai trăm linh h/ồn. Nhưng tình thế bên ngoài này vượt xa con số ấy.
Rút về trong nhà, giơ cao lệnh bài lôi kích chuẩn bị thi triển lần nữa, bỗng tai tôi văng vẳng tiếng niệm chú. Theo nhịp chú văn dồn dập, chiếc đuôi sau lưng tôi khẽ rung.
Khoan đã?
Đuôi tôi?
Ch*t ti/ệt! Bản thể bị ép lộ hình rồi!
“Hóa ra là mi! Tiểu hồ ly, khẹc khẹc khẹc...”
Tiếng cười q/uỷ dị vang bên tai, không kịp suy nghĩ, tay ki/ếm tôi xuyên qua đám q/uỷ dữ.
“Tiêu Túc, ngươi thấy rõ chưa? Vị đại sư ngươi tôn sùng chỉ là yêu hồ thôi.”
“Ngươi bị yêu hồ mê hoặc rồi, mau gi*t nó đi, gi*t nó đi~”
Tôi ch/ém đ/ứt con q/uỷ dữ miệng m/áu me đang chắn trước mặt, quay đầu nhìn Tiêu Túc. Anh ta đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp dõi theo tôi.
“Đậu má! Tiêu Túc anh có được không? Không nổi thì để tôi, để tôi cùng đại sư Nhất Ngôn trị q/uỷ.”
Lăng Thần trong vòng tròn sốt ruột đi lại loanh quanh.
Tiêu Túc siết ch/ặt chuôi ki/ếm, dường như đã quyết định, chân đạp mạnh xông tới. Phiền phức thật, đồ ngốc này. Đối phó lũ q/uỷ đã đủ mệt, còn phải đối đầu anh ta nữa. Biết thế đ/á/nh cho gục rồi quăng ra ngoài cho xong.
Đang chuẩn bị đón đò/n, lưỡi ki/ếm Tiêu Túc chệch đi vài phân, đ/âm thẳng vào con q/uỷ phía sau lưng tôi.
“Ch*t ti/ệt, tôi gi*t được q/uỷ rồi, đúng là phê đéo chịu nổi!”
...
Thôi được. Tôi thu hồi ý định quăng anh ta ra ngoài. Anh ta xoay người dựa lưng vào tôi:
“Đừng bảo cô thực sự nghĩ tôi sẽ ra tay với cô chứ?”
“Chỉ cần việc cô giúp tôi tìm lại Kỳ Kỳ, dù cô là hồ tinh hay gì đi nữa, tôi cũng một lòng đi theo.”
Chưa kịp cảm động, đuôi tôi chợt ngứa ngáy. Cũng... khá là dễ chịu.
“Uầy! Hóa ra đuôi cáo sờ đã thế này! Cô phải bảo vệ nó kỹ nhé, đ/á/nh xong trận này tôi sẽ vuốt cho đã tay.”
Tôi đành lắc đầu, quay lại thì Tiêu Túc đã lao đi mất. Anh ta bị lũ q/uỷ vây quanh, ngoài cửa vô số h/ồn m/a vẫn đang ùn ùn xông vào.
Góc phòng, Lăng Thần và Trịnh Hạ Bình vật lộn dùng bùa chú đối phó, còn Tống Quốc Bình đã ngất xỉu từ lúc nào. Cứ đà này không ổn.
Tôi di chuyển nhanh trong phòng, dán bùa lên tường rồi niệm chú lớn. Theo tiếng chú vang lên, lũ q/uỷ trong nhà dần lắng xuống. Trong chốc lát, già trẻ gái trai đã chật kín căn phòng.
Những người phụ nữ đeo xích sắt ở cổ tay, mắt cá. “Tiêu Túc, ch/ặt đ/ứt xiềng!”
Cùng nhau hành động, chúng tôi ch/ém đ/ứt hết dây xích. Thoát khỏi trói buộc, các nữ q/uỷ cúi mình bái tạ rồi xông vào cắn x/é đám nam nhân.
Thừa cơ, tôi nhảy lên mái nhà. Phía dưới là biển q/uỷ đen kịt. Lẽ nào q/uỷ dữ cả mười dặm đều tụ về? Nhưng nhiều thế này thì dù cả dãy núi ch*t hết cũng không đủ chứ?
Không đúng, chẳng lẽ...