Tôi và Giang Hoài Phong cuối cùng cũng trở thành kẻ th/ù không đội trời chung.
Vì Hạ Dư Chu, cậu ta h/ận tôi đến mức chỉ mong tôi ch*t đi ngay lập tức.
Tập đoàn Cố thị vì tôi — một kẻ phá gia chi tử — đã bị Giang thị đ/á/nh đến gần như phá sản.
Nhưng tôi không quan tâm.
Thế giới này, ngoài Hạ Dư Chu ra, không còn gì đáng để tôi bận lòng nữa.
Sau vô số nỗ lực, cuối cùng tôi cũng có được chút tin tức về em ấy.
Tôi từng lén lút ra nước ngoài để tìm Dư Chu.
Nhưng… em ấy đã kết hôn rồi.
Tôi trốn trong một góc xa, lặng lẽ dõi theo gia đình ba người bọn họ.
Chồng em ấy là một Alpha ôn hòa nhã nhặn.
Họ còn có một đứa con trai Beta vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Ban đầu, cuộc sống bình dị và hạnh phúc như thế — đáng lẽ thuộc về tôi.
Thế nhưng, chính tay tôi đã phá hủy tất cả.
Sau đó, tôi sống những năm tháng mông lung, vô định, thân thể hoàn toàn suy sụp.
Khi cái ch*t cận kề, tôi nhận được một email.
Được gửi từ một địa chỉ nặc danh.
Nhưng tôi biết, là em ấy gửi.
Tệp đính kèm là hình ảnh chi tiết hình xăm ở sau gáy và bản báo cáo y tế chứng minh chưa từng mang th/ai.
Và cả lịch sử chỉnh sửa chi tiết các bài đăng trên tài khoản phụ Weibo.
Thì ra, tất cả đều là giả.
Hạ Dư Chu chưa từng thực hiện phẫu thuật cải tạo tuyến thể, cũng chưa từng cấy phôi th/ai.
Những dòng chữ từng khiến tôi đ/au lòng đến mức gần như bật khóc… hóa ra cũng đều do em ấy cố ý bịa ra.
Tôi sững người rất lâu, cuối cùng mới bật khóc thành tiếng.
Tôi không khóc vì Dư Chu từng lừa dối tôi.
Tôi khóc vì đến tận khi tôi ch*t, em ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi.
Cũng được thôi. Nếu em ấy muốn tôi ch*t trong sự hối h/ận.
Vậy thì… tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện ấy cho em.
Đây cũng là việc cuối cùng tôi có thể làm cho em ấy.
Tối hôm đó, tôi tự tay rút ống dưỡng khí.
Khi ý thức dần mờ nhạt, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí tôi… vẫn là Hạ Dư Chu — đang mỉm cười dịu dàng với tôi.
Thật tốt biết bao.
_END_