Tôi vội khuyên giải, giọng c/ầu x/in:
“Hiểu Văn, thi trượt không có nghĩa hết đường. Em quen người ở nhà máy phân bón, có thể giới thiệu việc….”
“Tao không cần mày thương hại!” Hiểu Văn gầm lên, m/áu nóng phừng phừng trên mặt.
“Tao cũng chẳng cần mấy quyển sách thành phố, mấy cái bánh kẹo của mày! Tao cũng không muốn nghe mấy chuyện nhảm ở phố!”
Những câu tôi từng kể, những món quà tôi cho, bây giờ như mũi d/ao cứa vào lòng tự ái của hắn. Gh/en tỵ trong người hắn ch/áy lên — âm ỉ, rồi dữ dội.
“Tao kém mày chỗ nào? Sao mày được lên đại học còn tao thì không?” hắn hỏi, gi/ận dữ đến mất khôn. Tôi giơ hai tay, chẳng biết an ủi thế nào cho được.
“Hôm nay tao không lấy mạng mày,” hắn bảo, giọng lạnh lùng, “chỉ muốn mày trả lại phúc khí tổ tiên cho tao. Nằm vào đó đi!”
“Từ bỏ m/ê t/ín đi, Hiểu Văn. Con người phải tự nỗ lực…” Tôi còn chưa nói hết thì —
ĐÙNG!
Một phát sú/ng b/ắn thẳng vào bia đ/á Cao Tổ. Hiểu Văn chĩa nòng về phía tôi, mặt méo mó:
“Tao không nỗ lực bằng mày à? Tao không thông minh bằng mày à? Tao chỉ thiếu vận may! Cút vào nằm xuống!”
Tôi lùi dần, tim đ/ập lo/ạn. Bên lề, một chấm đỏ lập lòe rồi hiện hình một bóng người phì phèo điếu th/uốc — Lý Lão Tư.
Hiểu Văn và ông Kim Tam chưng hửng. Lão hít một hơi th/uốc dài, nhìn bùa vàng trên người tôi và qu/an t/ài đang mở trong hố, cười khẩy:
“Âm Phượng Hoàn Sào? Không ngờ Kim Điêu Thôn cũng có người biết trận này.”
“Chuyện này không dính đến ông.” Ông Kim Tam nói gắt.
Lý Lão Tư ngước lên vầng trăng vắt sau mây, nhìn thẳng Hiểu Văn:
“Thời cơ đã qua, mày không có cái mệnh đó. Buông đi.”
Hiểu Văn đi/ên tiết, chĩa sú/ng về Lý Lão Tư. Tôi định can ngăn — thì cò bị bóp.
Cạch…
Không n/ổ.
Cả đám sững sờ. Hiểu Văn bóp cò tiếp lần nữa — vẫn im. Lúc hắn hồ đồ, tôi lao tới. Hắn vung báng đ/ập xuống, tôi nhảy lên đ/á một cước vào đầu — hắn ngã vật, bất động.
Tôi gi/ật khẩu sú/ng, nói nhẹ:
“Hiểu Văn ca, bình thường em nhường trận quyền vì biết anh hiếu thắng. Hôm nay thôi nhé.”
Hiểu Văn co rúm, mặt áp xuống đất, khóc nức nở:
“Tao không muốn cày ruộng nữa… tao muốn lên phố…”
Tôi không nói thêm. Bảo họ lấp lại m/ộ Thái Gia Gia, coi như đêm nay chưa từng xảy ra.