Bạch Phi Ưng đúng nghe lời thật.
Vừa nghe nói thế, cười khẩy áp sát vào Cố Liên Thanh.
Tôi rút chiếc chôm được từ M/ộ Lâm ra, lia ống kính về tách tách chụp hồi.
“Thái tử điện hạ, có những tấm thì chúng đã thành đồng minh trên cùng chiến tuyến rồi nhé!”
“Chẳng lẽ muốn những hình truyền lên lưới tinh, để vị quân Tống Kiều mà yêu quý nhìn thấy sao?”
Cố Liên vừa chống đỡ Bạch Phi Ưng vừa nguyền rủa ta: “ Loài các nhiên bẩn tính đ/ộc á/c!
Chỉ đáng vĩnh viễn chìm đắm trong giới!”
Ta bĩu môi: “Ồ, ơn nhé!”
“Nhưng đừng quên trong cũng nửa dòng đấy. “
“Biết miệng thì chối nhưng trong lại đang thầm thì sao?”
Đêm hôm đó, Cố Liên đã dốc hết từ ngữ tục mà biết được trong đời.
Câu lặp đi lặp lại nhất chính "A tộc vô đức".
À không, đã đốn mạt đến thế rồi, gì phải nhắc lại?
Không sao, sẽ dùng nụ cười quyến rũ để thu phục hắn.
“Ngài nói đang khen nhé?
Thái tử điện hạ, dáng của lúc mới thật sự... khiến không được muốn... chụp thêm vài kiểu nữa!”
Hừm... tính lại thì hiện tại ba đã dấu, trai Đế Thiên, trai Trì Quốc Vương, trai Đa Văn Vương.
Nếu yêu cầu xuất binh chiếm giới... chắc chắn sẽ cực kỳ kịch tính!!!
Đợi đến lúc diệt sạch ba đại Vương, sẽ trở thành Vương duy nhất thống nhất giới!!!
Khi chim đã đủ lông đủ cánh, sẽ tấn giới, đạp Đế Đế dưới nếm thử vị của Đế...