Yamada dang hai tay, đi/ên cuồ/ng:
"Bách Q/uỷ Dạ Hành, ai có sống sót khỏi đây đâu, hahaha!"
Tôi nhìn ánh khó tin:
"Mày bị đi/ên Không đòi Gi*t hết thì tống ai?"
Yamada đáp, miệng bọt mép, chân gi/ật. đ/âm vô số dây leo quấn thành một khối cầu.
Chỉ lát sau, dây leo tan biến. bỗng mọc tứ chi, thân cây hiện rõ khuôn méo mó Tarou.
"Cái quái gì thế này?"
Mặt tôi nhăn như bà già phim tàu, đúng là tên đi/ên, tự dung hợp sao?
"Bóng đêm chiếm, Bách Q/uỷ dạo chơi. Xươ/ng khô dưới nguyệt, thác m/áu tuôn rơi."
Yamada vừa hát giai điệu quái dị, vừa vẹo tứ chi như đang múa may.
Cánh cửa kính ban công mở toang, làn gió biển ẩm ướt lùa cái đầu đung đưa gió, tựa trái cây chín mọng sắp rụng.
Yamada vươn hái một cái đầu, nhét đầy mồm nhai ngấu nghiến. Đôi trắng dã cứ dán tôi.
Tôi sởn hết gai ốc, giơ cao hét:
"Ngũ Lôi Hiệu Lệnh!"
Một tia chớp lên. Vừa thoáng bóng đen lướt qua, khi mở thì đã biến mất khỏi hội trường.
Hội trường nằm đỉnh thuyền, cách bởi cửa kính là tàu bơi chục mét. Bên bơi vốn sáng đèn, giờ đây chìm trong bóng tối mịt mùng.
Tay nắm Lôi Mộc, tôi tiến về trước, liếc khắp bóng Diện.
Vừa bước vài bước, bỗng bóng trắng thoáng qua nước. Quay lại nhìn thì chẳng có gì:
"Thằng khốn, trốn trong bơi đúng không?"
Tôi siết bài. ng/u thật, nước dẫn điện mà còn trốn dưới hồ, đợi ăn sét đ/á/nh à?
Đang dán tiếng hát dị bỗng vang sau lưng. Tôi vội quay đứng lan can tàu, múa may cứng đờ.
Tất cả những cái đầu đồng loạt ngửa ngắm trăng.
Vừa định bước tới, một bàn từ sau chộp ống quần, lôi phịch tôi xuống bơi.