Trù Mưu Từ Lâu

Chương 11

31/03/2025 15:50

Suốt cả chặng đường óc cứ mông lung chuyện.

Vừa nơi, kìm được lòng dùng mật khẩu mở cửa nhà Biên Bội Thời.

Anh đã từ lâu cho biết mật mã nhà mình, nhưng tự tiện xông vào trước thì đây là tiên.

Tôi biết mình tìm ki/ếm rốt cuộc thể tìm thấy cái gì.

Cứ thế lờ đờ loanh nhà anh.

Cuối cùng, mở cánh cửa phòng anh.

Nhà và nhà đều là kiểu hộ áp mái, gác xép họa.

Biên Bội từng trước kia mỹ thuật, giờ làm liên quan nhưng vẫn thú vui này.

Thi thoảng tác phẩm ý, còn ở phòng b/án.

Trước từng chân dung váy.

Dáng cầm cọ trước giá chăm chú quan sát quá đỗi cảm, nhìn thế đều muốn hôn anh, thời gian hoàn thành một bức tranh... rất lâu.

Biên Bội nói, khi tôi, như từng tấc da thịt bằng ngón tay.

Vừa lục lọi đồ đạc ngừng nhớ những kỷ niệm liên quan hội họa.

Chẳng hiểu sao, lúc nghĩ ngợi này, tim đã dự cảm điều lạ.

Bởi nơi xa lạ nhất nhà này là phòng anh.

Sự thực chứng minh linh cảm là đúng.

Tôi tìm thấy một cuốn sketchbook ố vàng.

Lật giở, bên toàn những bức trước.

Phong cảnh, tĩnh vật, vật.

các vật ấy, xuất hiện nhiều nhất...

Là một chàng trai loại váy dài.

Những chi tiết rõ ràng hơn bức cũ nhoè pixels Minh Diệp chụp nhiều lắm.

Dưới mắt phải chàng trai ấy nốt ruồi nước mắt, mái tóc dài ngắn lởm chởm.

Có lẽ ấy từng múa.

Dáng nhảy thật uyển chuyển, cũng phải gh/en tị thừa nhận: ấy đẹp.

Trên một bức Biên Bội ng/uệch viết hai câu thơ:

"Ta muốn cưỡi gió về

Lại sợ lâu đài ngọc trắng

Chốn xa lạnh lẽo chịu nổi."

"Thừa Phong."

Tôi nhớ Biên Bội biết tôi, cười nhẩm gọi trên môi.

Anh nói: "'Muốn cưỡi gió về' - cái khí chất tiên thế này."

Trên bức ghi thơ này, vết nước mắt in rõ. nghĩ đó là Biên Bội Thời.

Thì ra, chàng trai yêu đã cưỡi gió về trời.

Kẻ ở gian là tôi.

Một bản sao giống hình nhưng giống thần.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm