Ngay lúc thân đổ mồ hôi lạnh.
Tôi giả nhìn thấy từ từ lần mò trên đất: “Lạ thoại rõ ràng vừa mới rơi trên mà.”
Đôi mắt kia đã biến mất khỏi khe cửa.
Sau ngồi bệt trên đất, há to miệng hít từng ngụm khí lớn.
Bọn họ kỳ lạ.
Đôi nữ q/uỷ dị này xuất ở cạnh tôi, chắc chắn mục đích mờ đó.
Tôi biết mẹ rốt ở đâu Điều duy nhất thể làm bây giờ, đợi Lý tới.
Sau khi chờ đợi dài đằng đẵng suốt tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi thoại Lý Diên.
Giọng điệu Lý ở đầu dây kia nghe vẻ rất vội vã: “Mạt Mạt, rốt bây giờ em ở đâu?”
Lời Lý khiến cảm thấy rất kỳ lạ.
“Em ở biệt thự mà, đợt trước anh từng đến rồi đấy. anh tìm sai chỗ rồi sao?” cũng rất sốt ruột.
“Anh ở biệt thự này, nhưng em và cô chú đều ở Chỗ này bụi, thể lâu lắm rồi ai sống đây vậy.” Lý nói vẻ nghi hoặc.
Lời anh cũng làm h/oảng thôi.
Lý đã cho ảnh.
Tôi vừa nhìn ảnh đã x/á/c nhận đây biệt thự mà.
Chỉ Lý đã nói, biệt thự rất bặm, trông kiểu rất lâu ai sống ở vậy.
Sô pha bị bởi lớp dày, góc tường thậm chí tầng mạng nhện.
Chỗ ảnh xa so chỗ mà ở.
Nhưng xét về cục biệt thự ở.
Tôi đột nhiên nhớ trước người đàn ông kia đã đặt báo lên trên bàn trà, lập tức Lý chụp bức ảnh cho xem.
Ảnh rất nhanh sau đó.
Trong bức ảnh, trên bàn đặt báo, nhìn vào thời gian trên số báo ngày hôm nay.
Tim đ/ập vô cùng nhanh và mạnh, nắm ch/ặt thoại tay, r/ẩy.
“Lý Diên, em ở biệt thự. Nếu anh tin em thể gọi video anh. Rốt chuyện này sao vậy chứ? Em sống vậy?”