Vùng đất không tưởng

Chương 7

29/03/2025 00:18

Tôi ổn cảm xúc, mức.

Không như bị ra.

Tôi cẩn thận quan sát mổ, cảm kinh ngạc: “Kỳ quái, trên sao vậy?”

Trong khoang ch*t trống không, cả ch*t trừ sót da.

Cùng chất nhầy.

“Tách tách...”

Tiếng động cổ quái lần nữa truyền tới, giơ lên, bóng tối phản chiếu ra điểm yếu ớt.

Điểm gần nhất 2, 3 mét.

Nhìn kỹ, điểm mắt của y-ắc!

“Sao nhiều như vậy?”

Cả đờ, giống như bị mãnh ghim ch/ặt.

May thay, con rất nhanh hứng tôi, thè đầu lưỡi tiếp tục liếm láp đ/á.

Rất nhiều động vì để lấy được muối mà cơ yêu cầu đều liếm phần muối trên bề đ/á.

Tôi vừa cảm nhưng giây tiếp theo nữa.

Đám y-ắc, ăn thẳng đ/á!

Cho dù là tảng đ/á to, ngh/iền n/át nó, nuốt hề dừng chút nào!

Động vật để muối, hoặc là thúc đẩy tiêu ăn đ/á là điều sai.

Nhưng lượng ăn mức khiếp người.

Tôi cố nén kh/iếp s/ợ lòng, cảm dưới chân trơn dính, cúi đầu là chất biết nào đó.

Trong khí truyền tới mùi hương lạ.

Mùi giống y hệt mùi trên hai đàn lúc trước!

Tôi siết ch/ặt thoại, rọi phần cuối của chất nhầy.

Lúc mới nhìn đó con co gi/ật toàn thân, bằng mắt thường, chất chảy ra...

...

Xì xì...

Một vệt màu đỏ rơi vào nhìn.

Tôi bất ngờ nhận của Trương Hâm trượt ra khỏi túi do ban nãy bị ngã ngửa.

Chất chảy ra nó ướt đẫm.

Tôi nhặt đ/á dẹt dài, muốn từ từ đẩy ra khỏi chất nhầy.

Nhưng giây tiếp đột nhiên chập mạch bốc khói.

Đốm lửa to như hạt mè nhảy gần như nháy chất bắt đầu bốc ch/áy hừng hực, đến phút bị đ/ốt ch/áy sém.

Một thứ đen sì lăn từ ra.

“Đây là...”

Còn đợi phản ứng, quanh càng lúc càng nhiều co gi/ật, chất lỏng dị dưới thân đang tuôn ra.

“Ụm bò...”

Đám phát ra tiếng kêu đ/au đớn, chẳng bao động tĩnh.

Sau tiếng sồn soạt, kinh nhìn cảnh tượng thứ gì đó ra ngoài!

Lại là thân đầy chất nhầy, đầu, hai núm v* làm lỗ rốn làm miệng...

Cũng hoàn toàn là cơ thể.

Trong con đầu bay lặng bay trung.

Nam nữ già trẻ, tướng khác nhau.

Nhìn “người” này, liên tưởng đến trên bò, đầu hiện suy “Là may họ vào ư?”

Đường ruột dạ của bộ phận động vật ổn ăn đ/á.

Những “người” bị nhét vào bò, đường ruột dạ của ổn mới là lạ.

Tôi đứng “đám người”, họ như thấy, đi thẳng vào nơi sâu của sơn động, đầy bí ẩn.

“Đàn muốn đi xem sao?”

Bên đột nhiên vang lên giọng nói, dọa gi/ật b/ắn mình.

Tôi ngắc quay đầu, nhìn khuôn quen thuộc, sắc biến đổi: “Đàn... đàn Triệu, sao biến thành như vậy?”

Triệu Văn Lỗi ở cái đầu lơ lửng!

Anh ta cười, nói: “Đàn đợi rất lâu, mau đi thôi.”

“Đi đâu?” Tôi hỏi.

Triệu Văn Lỗi nhìn nơi sâu sơn động, sâu nói:

“Shangri-La thật sự.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 7
Quy Môn Chương 15