16.
Không biết nhờ giúp đỡ Nhu hay do ám vệ tin đúng lúc, thứ năm, cuối cùng ca cũng nơi. phào nhẹ nhõm, nghĩ thể đứng xem kịch.
Nào ngờ ca ta, tiểu đang bực dọc nắm ch/ặt tay ta, gi/ận dữ nói: “Ngươi cản ta, nhất đi!”
Ta ngây cũng rồi, sao ngài nổi gi/ận thế? nhanh chóng giữ lấy y, cố gắng giải thích: “Ca xin lỗi rồi, chúng nghe thử thành ý huynh ấy rồi nói sau!”
Vốn dĩ nhỏ chưa bao đ/á/nh thắng tiểu nghĩ giữ nổi y. Ai ngờ thực vùng được, bị kéo giữ lại. Lấy chút tự tiếp khuyên nhủ: “Tiểu bảo bối nhất định mà!”
“Vậy nó!”
Ta nói nổi, ca ích gì chứ?
“Ta phép!”
Ca thân áo đen, gương lạnh lùng như băng tuyết: “Ta sai, trừng ph/ạt cũng dám khác, trách bất tất cả!”
Giọng điệu hắn vô cùng cứng rắn. còn tưởng chứng kiến cảnh chính nh/ốt tiểu làm nọ, khỏi chút kích động! Ai ngờ gần, đột nhiên quỳ ôm lấy chân tiểu đế.
“Đừng đội phượng quan hà bí!”
Ta lập tức che mắt, dám nhìn! Thực tưởng tượng nổi mang công khí oai phong như ca mặc thứ phục điệu như thì coi mức nào.
Khoan đã! Trước khi che mắt, tiểu cười đúng Khi chỉ giữ vẻ bình dường như khoé môi nhếch lên rồi chỉ ảo giác ta.
17.
Lúc cảm Nhu, tiện thể than phiền chút phu phu này. Nàng ấy bật cười: “Ngươi thực nghĩ tiểu bỏ nhà đi à?”
“Sao rời kinh thành rồi mà!”
“Hừ, cố ý đợi ca dậy mới còn để thư, sợ hắn còn rải bánh phù dung dọc đường, mang cả ám vệ do ca phái bảo Ngươi nói xem đi thật sao? chỉ lừa si tình như ca thôi.”
Ta nhớ cảnh tiểu nhiên gi/ận khi ca Đây cũng diễn ca xem sao? Quả cao tay!
Tin đồn việc ca gả lan ra, khiến các vị đại đứng yên.
“Từ xưa nay chưa từng lệ nam tử gả thất!”
Ca tốn đáp: “Vậy đầu tiên!”
“Hậu chính!”
Ca mày: đây, hỏi thử các tướng sĩ dưới nghĩ sao?”
Các đại thời nảy, còn định lao tường t/ự v*n: “Thần ch*t để can ngăn bệ hạ!”
Người quanh vội vàng kéo lại. uể oải ngáp cái, hờ hững nói: “Ch*t thì ch*t, ngăn cản, hay vài cần đặt vị trí các ngươi! Nói mới nhớ, còn cảm tạ đại nhân vì chỗ.”
Cả triều đình ai trị nổi hắn.
Không, vậy. chính uy phong trên triều thế, nhà bị đ/á/nh trận.
Ta nhấm nháp hạt dưa xem náo nhiệt, thậm chí còn ghi những khoảnh khắc này.
Ca chỉ thể né tránh khắp nơi, miệng vẫn chịu nhường: “Ta quan tâm! Y con ta, nhất định lấy y! Thiên hạ cười để họ cười!”
“Da dày mới vợ được!”
Cha ngạc “Đứa á, đứa cơ?”
Ta lập tức giải thích với cha.
Ngay sau đó, chỉ giãn mày, nụ cười dần nở rộ trên mặt.
“Ta cháu nội rồi sao? Ha ha ha ha ha! tiểu tử làm tốt lắm!”
Ta lưỡi, đúng giới tiểu thuyết, khả năng tiếp thu cũng thật người.
Cha mẹ khi cháu, thứ đều chẳng còn quan trọng nữa.