6.
Tôi đỏ khác.
"Cái gì chồng một người đàn ông trưởng thành, sao có thể gọi người khác chồng?"
Rồi một đôi bàn to, trắng trẻo thon giữ lấy cằm đầu lại.
"Vậy sao?"
Tôi gạt ta ra.
"Đương nhiên."
"Trẻ dối thì bị vào mông đấy, xin đàn hãy nghĩ kỹ trước khi nha."
Âm kia kéo dài, cộng thêm giọng điệu có phần trầm thấp Tầm Dật, có sức rũ lạ thường.
Tôi cố gắng “Tôi không…tôi dối.”
"Vậy đây cái gì?"
Sở Tầm Dật điện thoại trên tay, trong đó hiển thị sử trò chuyện giữa ta, kèm theo dòng chữ "Đại oan chủng".
Tôi ngập ngừng thích:
“Đây… Đây tài em họ tôi, dám gặp muốn giúp chia với anh, trả tài đó anh. "
"Vậy thì hãy để em họ trực tiếp với tôi."
“Nó học nhiều, hiện tại có thời chờ hỏi khi nào rảnh thì biết.”
"Anh chắn?"
Tôi vàng gật đầu: “Vậy bây giờ có thể ra không?”
Tư thế hai người quá gần gủi, nếu cử động rộng hơn một chút có thể vào nhau.
Hơi thở ta nhàng lướt qua một chiếc lông vũ nhỏ, gãi lòng người ngứa ngáy.
Sở Tầm Dật cau tựa hồ đang nghĩ tính x/á/c thực lời này.
"Sao chứng minh xem."
Tôi có chút đi/ên sao có thể chứng minh loại chuyện này a?"
“Nếu chứng minh được, càng thể đi.”
Đúng lúc đó có tiếng cửa truyền vào: “Trong đó có ai không?”
Tôi gi/ật mình muốn đứng dậy nhưng quên mình đang bị Tầm Dật trói ch/ặt trên ghế.
Đầu vào cằm Tầm Dật, đ/au chảy nước mắt.
“ch*t ti/ệt”